Tôi quen anh qua một trang mạng xã hội. Anh hơn tôi 11 tuổi, chững chạc, thành công và có địa vị xã hội. Anh làm giám độc một công ty chứng khoán và giảng dạy tài chính được nhiều người ngưỡng mộ. Còn tôi chỉ là một giáo viên tiếng anh tỉnh lẻ, ngoại hình không có gì nổi trội, gia cảnh bình thường và cùng từng ly dị như anh.
Sau khi ly hôn hơn 1 năm, bạn bè rủ rê nên tôi đã thử đăng bài lên một nhóm trên Facebook, rất nhiều người nhắn tin làm quen, trong đó có anh. Lúc đó anh nói một câu làm tôi nhớ mãi: "Anh muốn nhắn tin cho em sớm hơn nhưng anh biết bài mới đăng sẽ có nhiều người nhắn tin lắm, nên anh đợi vài hôm". Câu nói của anh cũng khiến tôi có chút rung động nhẹ. Rồi tôi vào trang cá nhân anh, biết anh là người thành công và có địa vị nên khá e ngại. Mọi cuộc nói chuyện tôi đều khá là hờ hững, vì tôi nghĩ chuyện chúng tôi sẽ không đi đến đâu. Vì sao ư? Vì gia cảnh chúng tôi quá khác biệt.
Rồi anh cứ cố gắng nói chuyện với tôi, anh khiến tôi thay đổi suy nghĩ. Sau ba tháng chúng tôi chính thức gặp nhau. Khác với những gì tôi tưởng tượng, anh thực sự giản dị, mặc chiếc áo sơ mi, quần âu và đôi giày đi mưa rất đáng yêu. Chúng tôi trao đổi nhiều hơn, anh cũng không ngần ngại thừa nhận rằng thích tôi vì bài đăng của tôi đặc biệt và thú vị, rằng tôi thích người bụng bự và thích ở chung với gia đình có bố mẹ chồng. Hơn nữa, cũng chưa có ai mà anh nhắn lại tỏ ra hời hợt như tôi. Điều đó khiến anh càng muốn gặp và biết thêm về tôi.
(Ảnh minh họa)
Sau lần đầu tiên gặp nhau đó, anh và tôi nói chuyện cũng nhiều hơn. Nhưng đôi lúc tôi thấy không biết nói gì khi anh hỏi tôi đồng hồ Hublot này đẹp không, điện thoại Vertu kia nên mua không, cái này trên thế giới chỉ có 10 cái hoặc cái kia chỉ có 20 cái... Đôi lúc tôi cảm thấy chạnh lòng vì anh hơn mình quá nhiều. Điều này khiến tôi cứ suy nghĩ liệu mình có nên tiếp tục không?
Đi chơi với nhau, tôi rất sợ anh nghĩ tôi quen anh vì anh giàu có nên nếu anh mời tôi bữa ăn, thì xem phim tôi sẽ mời lại. Anh hỏi tôi thích mua gì, tôi dẫn anh vào một tiệm trang sức nhỏ và lựa một đôi bông tai bạc 70.000 đồng. Tôi nói đây là món quà tôi thích, là đôi bông tai tôi sẽ đeo trong dịp đám cưới bạn thân sắp tới.
Khi thân hơn chúng tôi có đi chơi xa cùng nhau, là chuyến đi Vũng Tàu bằng xe máy. Anh nói với tôi đây là lần đầu tiên anh đi xa như vậy mà đi bằng xe máy. Tôi thấy thương anh, nhìn anh vì chạy xe mỏi lưng, cứ dừng đèn đỏ lại đứng lên một chút cho đỡ mỏi, tôi lại càng thương hơn.
Khi đi du lịch cùng nhau, anh có dẫn tôi đi ăn những món ngon dưới Vũng Tàu và tôi vẫn như vậy. Anh trả tiền bữa ăn, tôi sẽ trả tiền cà phê hoặc xem phim, ăn sáng. Tối hôm đó, tôi và anh có đi chơi ở quán bar đầu hẻm, mỗi người uống 1 chai bia và cùng nhau trò chuyện. Tới khi tính tiền, tôi nói để tôi trả, anh nói tôi: "Sao những bữa lớn không thấy em đòi trả mà bữa nhỏ lại muốn trả?"
(Ảnh minh họa)
Tôi thật sự bất ngờ và không biết nói gì, tôi suy nghĩ nhiều lắm. Thực ra bữa ăn lớn của hai người cũng chỉ 400 hay 500 nghìn, tôi nghĩ là anh trả bữa đó rồi, tôi sẽ trả tiền vé xem phim, vé tham quan hay tiền cà phê ăn sáng là ổn. Nhưng hình như anh không nghĩ vậy. Hóa ra anh nghĩ tôi lợi dụng anh, tôi thấy buồn quá.
Sáng dậy tôi để lại 2 triệu kèm tờ giấy: "Cảm ơn anh về chuyến đi Vũng Tàu nhiều kỉ niệm! Chi phí hai ngày em ăn em đã gửi lại đây. Tạm biệt anh!". Rồi tôi tự đón xe từ Vũng Tàu về Sài Gòn.
Trải qua một lần đổ vỡ trong hôn nhân, không phải dễ dàng để tôi mở lòng với người khác. Nhưng những tình cảm này có lẽ tôi nên kết thúc thôi. Tôi chưa bao giờ muốn trở thành cô nàng lọ lem và có tình yêu cổ tích với hoàng tử, chỉ mong tìm được người thương mình thật lòng nhưng có lẽ tôi đã ảo tưởng mất rồi.
Out Of Topic Show Konversi KodeHide Konversi Kode Show EmoticonHide Emoticon