Cũng như bao cặp vợ chồng khác, niềm hạnh phúc lớn lao và thiêng liêng nhất có lẽ là khi cùng nhau có những đứa con, gia đình Trâm cũng vậy. Trâm nhớ như in ngày chồng bế cô nhảy cẫng lên vì vui sướng sau khi cô thông báo đã mang thai con gái đầu lòng sau nửa năm kết hôn.
Về chồng, về gia đình chồng, Trâm chẳng có gì để phàn nàn, cô cũng tự cảm thấy mình may mắn, khi yêu được anh và được anh yêu suốt 7 năm. Việc hai người kết hôn dường như là một điều tất yếu vậy. Gia đình hai bên cũng ủng hộ và dễ tính, cuộc sống của Trâm cứ thuận buồm xuôi gió vậy thôi.
Mang thai được gần 2 tháng, Trâm cảm nhận rõ rệt những thay đổi trên cơ thể mình, cô bị ốm nghén nặng, gần như không thể ăn gì. Những lúc đó, chồng cô sốt sắng chăm sóc và chiều chuộng cô hết mực. Anh còn đón cả hai mẹ lên nhà để phụ cô dọn nhà, nấu nướng. Thế là nhà cô đã đông người hơn hẳn từ khi cô mang thai, vốn các mẹ cũng thoáng nên vợ chồng Trâm không gặp phải khó khăn gì.
Phụ nữ vốn đã nhạy cảm, khi mang bầu, còn nhạy cảm hơn về cả tâm lý lẫn sinh lý, hơn nữa sự "thay đổi" của chồng gần như rõ ràng, Trâm cố lơ đi cũng không thể bỏ qua mãi. Hai tháng đầu cô nghén thì chẳng có gì, chồng vẫn ân cần và săn sóc cô, nhưng từ khi đến tháng ba, chồng luôn tìm cớ không ngủ cùng cô, hai vợ chồng không gần gũi, lúc thì bảo đi về muộn, lúc thì bảo sợ tay chân làm động thai.
(Ảnh minh họa)
Trâm chỉ ậm ờ, cũng thương chồng vì phải vất vả, nhưng Trâm lại không dám nghĩ đến trường hợp chồng có nhân tình bên ngoài. Dù có như vậy, điều đó không ngừng xuất hiện trong tâm trí Trâm, vì những dấu hiệu đã quá rõ ràng. Nhưng vì hai mẹ đang ở cùng nhà nên cô không tiện lúc nào nói chuyện riêng với anh được.
Đêm đó, chồng Trâm nhắn tin: "Anh trực về muộn, em ngủ trước nhé. Tý anh nằm xofa cho em đỡ tỉnh". Trâm đọc tin nhắn, đợi hai bà ngủ hết, cô ra phòng khách ngồi đợi anh về. Trong lòng cô lúc bấy giờ miên man biết bao suy nghĩ, nghĩ đến cảnh chồng đang vui vẻ với tình nhân bên ngoài, Trâm ứa nước mắt, cô lắc đầu gạt phăng những suy nghĩ đó đi.
Đến nửa đêm, có tiếng đẩy cửa, Trâm giật mình tỉnh giấc, chồng cô bước vào ngỡ ngàng vì cô vẫn đợi anh. Anh cất tiếng hỏi thì Trâm đã không giữ được bình tĩnh, vừa khóc vừa nói.
"Anh đi đâu đến giờ này mới về, anh có biết em đợi anh như thế nào không?"
"Anh… Anh nói là anh trực việc về muộn rồi mà. Anh xin lỗi, sao em không ngủ trước?", chồng thảng thốt khi thấy Trâm oà khóc.
(Ảnh minh họa)
"Ngủ, anh nghĩ tôi ngủ được khi anh có tình nhân ở bên ngoài, chê con vợ xấu béo này ư? Anh nói thật với tôi đi!"
"Em nói điều gì vô cớ vậy?"
"Anh nhìn lại đi, thế sao suốt một tháng qua anh xa lánh tôi, không ngủ, không quan hệ, anh chê tôi bầu bí xấu bẩn hả? Sao lại bội bạc với tôi chứ?"
Lúc này Trâm òa khóc to hơn, nghe tiếng hai bà lục cục trong phòng, chồng kéo Trâm vào phòng, thủ thỉ: "Thôi, anh xin lỗi, đừng khóc nữa. Anh không ngủ cùng em là vì… vì em bị hôi nách nặng quá. Mà cực sợ mùi này. Cái này là do em mang thai thay đổi nội tiết thôi, rồi sẽ hết. Nhưng mấy tháng này mùi nặng quá, em thông cảm cho anh. Cũng là giữ cho con mà."
Trâm trợn tròn mắt nhìn chồng, bất giác cô thu hai cánh tay lại, hai má cô nóng bừng bừng, chồng vẫn nhìn Trâm đầy ái ngại. Trâm đẩy chồng ra khỏi phòng, đóng cửa lại, úp mặt vào gối hét to. Hóa ra là như thế, cô đã nghĩ sai cho chồng, Trâm vừa ngại, lại vừa ăn năn.
Sáng sớm, Trâm đã đi ra khỏi nhà đến phòng khám, cô nhất định phải "chữa" được tình trạng đáng xấu hổ này.
Out Of Topic Show Konversi KodeHide Konversi Kode Show EmoticonHide Emoticon