Trong nhà chồng, tôi từng là người bị mẹ chồng ghét bỏ nhất. Anh trai chồng tôi lấy được một người vợ giàu có. Chẳng những nhà chị ấy giàu, bản thân chị ấy cũng làm kế toán trưởng cho một doanh nghiệp lớn.
Vì có chút tiền nên chị dâu lúc nào cũng kênh kiệu. Cũng đúng thôi, kết hôn xong vợ chồng tôi phải chật vật ra riêng nên không có tiền để cho mẹ chồng. Trong khi đó tháng nào chị dâu cũng cho mẹ chồng đi du lịch, mua quần áo, thuốc bổ cho bà thường xuyên.
Lúc ấy mẹ chồng tôi xem chị dâu như vật báu trong nhà. Bà luôn lấy tôi ra để so sánh. Còn nói tôi chẳng bằng cái gót chân của chị dâu. Tôi là người không để bụng nên bỏ qua cho mẹ chồng hết lần này đến lần khác.
Cùng là phận làm dâu nhưng tôi vất vả hơn chị dâu nhiều. Đến ngày giỗ, Tết, tôi phải tất tả sang nhà chồng từ sớm để chuẩn bị. Chị dâu thì chỉ đợi điện thoại gọi sang ăn cơm mới bắt đầu đi.
Mẹ chồng tôi là thế, bà vẫn nghĩ con dâu cả tốt với mình hơn nên lúc nào cũng đon đả. (Ảnh minh họa)
Có lần tôi đi du lịch với công ty, mua được tấm vải đẹp nên mang về may cho mẹ chồng. Hôm mang áo sang, chị dâu cũng mới mua cho mẹ chồng tôi chiếc áo. Khi con dâu cả hỏi thích áo của ai hơn, mẹ chồng tôi còn nói: "Thời bây giờ ai còn may áo nữa, đồ quê kệch thế này con mang về cho mẹ con mặc thì hợp chứ cho mẹ cũng làm giẻ lau".
Hôm ấy tôi ấm ức lắm. Mang chiếc áo về mà khóc cả dọc đường. Mẹ chồng tôi là thế, bà vẫn nghĩ con dâu cả tốt với mình hơn nên lúc nào cũng đon đả. Cho đến khi bà ốm, bà mới thật sự biết ai là dâu tốt.
Mẹ chồng tôi mới bị tai biến. Trải qua cơn tai biến, bà bị liệt nửa người dưới. Mọi hoạt động, kể cả vệ sinh cá nhân cũng phải làm tại giường. Suốt khoảng thời gian này, chỉ có tôi là chạy qua chạy lại. Chị dâu đến thăm mẹ chồng nhưng cũng chỉ bấm điện thoại chơi.
Vừa nhìn thấy tôi, bà bật khóc nức nở, chị dâu thì vẫn ngủ li bì ở giường bên cạnh. (Ảnh minh họa)
Bình thường tôi vẫn sang ngủ với mẹ chồng. Có điều hôm qua, tôi bị ốm nên nhờ chị dâu sang chăm một bữa. Chỉ một đêm thôi cũng khiến mẹ chồng tôi nhìn ra bộ mặt thật của con dâu.
Sáng nay vừa đỡ sốt là tôi sang bệnh viện với mẹ chồng vì không yên tâm. Vừa nhìn thấy tôi, bà bật khóc nức nở, chị dâu thì vẫn ngủ li bì ở giường bên cạnh. Tôi kiểm tra thì thấy mẹ chồng đã đi nặng từ lúc nào, bỉm bẩn và tràn ra hết bên ngoài.
Khi tôi lau rửa, mẹ chồng tôi vừa khóc vừa kể: "Mẹ đi vệ sinh từ tối qua. Nhưng nói nó thay thì nó bảo bẩn nên đợi con sáng nay đến thay. Mẹ nhờ cái gì nó cũng cáu gắt. Chỉ có con là thương mẹ thôi". Thế đấy, chỉ lúc hoạn nạn mới biết chân tình. Nếu tôi là người xấu bụng thì lúc này mẹ chồng tôi có lẽ phải nằm một chỗ mà không ai chăm sóc rồi. Mẹ chồng tôi từng nghĩ con dâu cả thương mình vì luôn cho bà những món quà vật chất quý giá. Vậy mới nói, đâu phải cứ kính biếu đầy đủ vật chất mới là yêu quý kính trọng.
Out Of Topic Show Konversi KodeHide Konversi Kode Show EmoticonHide Emoticon