Tôi và Thắng cưới nhau mới được 2 tháng nhưng cuộc sống với gia đình chồng khiến bà bầu như tôi phát mệt. Nhiều lúc, tôi ức mà chẳng biết trút vào đâu, tủi thân nằm khóc một mình và muốn xin về nhà mẹ đẻ sống ngay tức thì.
Thắng là người chồng tốt, tâm lý và khá chiều tôi. Mẹ chồng thì cũng không quá ghê gớm, bà không hiền nhưng luôn lịch sự và tôn trọng tôi. Vấn đề tôi mệt mỏi không phải do anh, cũng chẳng phải do mẹ chồng mà do cháu của chồng, con của chị gái.
Tôi hiện bầu đã 4 tháng do hai đứa có trước khi cưới. Không ai dị nghị chuyện này, thậm chí mẹ chồng còn rất vui vì sắp được đón cháu đích tôn. Mẹ đẻ tôi cũng vậy, lần đầu được lên chức bà nên mẹ háo hức và lúc nào có dịp là mua đồ gửi cho tôi.
Nhà tôi ở dưới quê, có bao nhiêu đồ ngon, đồ sạch mẹ tôi lại lùng bằng được, gửi xe lên cho con gái dưỡng thai. Nhiều khi nhận được quà mẹ gửi, tôi thích lắm muốn để ăn dần vì biết ở ngoài Hà Nội khó mua, thế nhưng lại chẳng được.
Thắng là người chồng tốt, tâm lý và khá chiều tôi. (Ảnh minh họa)
Tôi mang về, bỏ tủ lạnh chỉ vài ba ngày sau là đã sạch bay. Lần đầu, tôi không biết cho tới khi mở tủ ra thì chẳng còn gì, ức lắm mà không dám gọi mẹ chồng ra hỏi. Tối đó, tôi mới ấm ức than với chồng thì anh chỉ vỗ về:
- Thôi, để anh mua cho vợ sau. Chắc mọi người không biết nên đã dùng mất rồi.
Rút kinh nghiệm từ vụ trước, lần sau bất cứ món đồ gì mẹ gửi từ đồ ăn phải nấu cho tới hoa quả, tôi đều bỏ riêng vào bọc và dán giấy ghi rõ: "Thực phẩm dưỡng thai". Cứ chắc mẩm là chẳng ai đụng vào nữa, thế mà tới hôm sau tôi đi làm về, bọc hoa quả cũng chỉ còn lại có xíu.
Tôi tức lắm, hỏi mẹ chồng:
- Mẹ ơi, bọc quả trong tủ ai ăn mà đã hết rồi thế?
- Chắc nãy mẹ con thằng Tũn, cái Trang nó qua nó ăn đó con.
Trang là chị chồng của tôi, Tũn là thằng bé 5 tuổi, con của chị. Nhà chồng tôi gần trường mầm non nên cứ tới giờ, thằng bé về ngoại và khi mẹ nó đi làm về, sẽ qua đây đón nó.
Tôi tức quá, hỏi lại mẹ:
- Mẹ ơi, chị Trang ăn hay mang về thế mà con thấy hết cả bọc rồi.
- Ô thế cô lại đi tính toán từng quả với chị chồng, với cháu chồng nữa à? Thế thì từ mai ở nhà mà canh nhé.
Mẹ chồng tôi cũng đầy bực dọc đáp lại. Lúc ấy tôi mới thấy mình dại vì hỏi hơi sỗ sàng.
Thế rồi, vì mẹ chồng giận nên tôi cũng im lặng coi như không có việc gì xảy ra. Thế nhưng, những lần sau đó cũng trong trường hợp y chang, tôi thực sự mệt mỏi. Nhất là những lần nghén ngẩm, chỉ muốn ăn chút quà quê mà chẳng có khiến tôi nôn nao chẳng ngủ được.
(Ảnh minh họa)
Hôm sau, nghe lời hội bạn bè khuyên, tôi quyết định xin mẹ chồng cho mua tủ lạnh mini để riêng phòng mình, cất những thứ mẹ đẻ gửi mà ở Hà Nội khó kiếm lên đó. Thế nhưng, khi vừa đề nghị mua tủ thì mẹ chồng tru tréo lên, bà mắng tôi ích kỷ, nhỏ nhen, tính toán.
Tôi tủi thân phát khóc. Đêm đó, tôi liền nghĩ ra một cách. Tôi lấy chuông điện thoại, một đêm tôi tỉnh 4 – 5 lần, mỗi lần đi tôi đều bật đèn sáng trưng cả cầu thang, cả nhà bếp. Chưa hết, tôi còn lục đục cố tình gây ra tiếng động lớn để đánh thức mẹ chồng phòng cạnh bếp. Đúng như dự đoán, bà mất ngủ, ra càu nhàu tôi làm ồn. Nhưng tôi chỉ nũng nịu, bảo bà:
- Mẹ ơi, mấy ngày gần đây con nghén ngẩm nhiều quá. Đêm đến con chẳng ngủ được, chỉ thèm ăn thôi. Mà thèm kiểu nghén mẹ biết đó, chẳng đừng được nên ngại vẫn phải lò dò xuống nhà.
Mẹ chồng tôi dù tức nhưng cũng chẳng mắng được. Rồi hôm sau, hôm sau nữa, tôi cũng thực hiện y chang vậy, mẹ chồng tôi không đêm nào ngủ được mắt mũi thâm quầng, người mệt mỏi bảo tôi:
- Chị thích mua tủ thì mua. Tôi mệt với chị quá.
Tôi chỉ vâng dạ nhẹ nhàng nhưng trong lòng thì đang như mở cờ. Cuối cùng, chiêu độc này cũng có hiệu quả. Từ nay, tôi không lo không giữ được quà quê mẹ đẻ gửi dưỡng thai nữa rồi.
Out Of Topic Show Konversi KodeHide Konversi Kode Show EmoticonHide Emoticon