Trên đời này, mối quan hệ khó hòa giải nhất có phải là mẹ chồng – nàng dâu không mọi người? Sao tôi thấy chị dâu và mẹ tôi cứ như kẻ địch với nhau thế. Mà kể rõ ra, mẹ tôi cũng không phải kiểu mẹ chồng đanh đá, chua ngoa, ức hiếp con dâu gì cho cam.
Chị dâu tôi trước đây làm nhân viên y tế ở trung tâm y tế huyện. Hồi đó mẹ tôi bị bệnh, nằm viện mấy ngày trong khoa chị làm. Không hiểu thế nào mà anh trai tôi lại xin số điện thoại rồi hẹn hò bí mật chị. Đến khi anh công khai thì chị đã mang bầu được 2 tháng và đòi cưới.
Mẹ tôi cũng chịu cưới, chỉ là không muốn cho chị dâu vào nhà bằng cửa chính. Bởi ở quê hương tôi có phong tục, nếu đã có bầu trước thì phải đi cửa phụ bên hông nhà rồi vào nhà bằng cửa sau. Nhưng chị dâu không đồng ý.
Chị nói do chị nghe lời anh tôi nên mới có bầu, chứ một mình chị làm sao tạo được cái bầu mà phân biệt đối xử như thế. Mẹ tôi mới nói lại một câu: "Nếu con không dễ dãi thì làm sao thằng Khang dụ dỗ con lên giường được? Bố mẹ không dạy con chuyện trinh tiết à?".
Sống với mẹ tôi, chị lúc nào cũng tỏ vẻ ương bướng. (Ảnh minh họa)
Chỉ thế thôi mà chị dâu tôi khóc sướt mướt, trách móc mẹ tôi lạc hậu, cổ hủ rồi trách anh tôi đểu cáng. Lúc đó hai bên gia đình cũng chẳng ưa nhau nữa. Họ bên gái đòi hủy cưới, anh trai tôi đòi bỏ nhà qua đó ở. Mọi chuyện cứ rối tung lên.
Sau mẹ tôi vì muốn để con dâu biết gia đình tôi là gia đình gia giáo, nên tỏ ra khá cứng rắn mà cái thai ngày càng lớn nên họ phải xuống nước chấp nhận yêu cầu của mẹ. Ngày cưới, chị dâu tôi chẳng cười một cái. Trong bức ảnh gia đình, chị dâu tôi còn cố tình chọn vị trí chụp đứng xa mẹ chồng nữa.
Sống với mẹ tôi, chị lúc nào cũng tỏ vẻ ương bướng. Mẹ tôi bảo tối tối chị hãy đi dạo cho dễ sinh, chị lại nghĩ mẹ tôi đang hành hạ chị. Chị thích ăn sầu riêng, ăn ổi, ăn chôm chôm, mẹ tôi bảo chị hạn chế ăn vì sợ nóng đứa bé, chị lại nghĩ mẹ ích kỉ, hẹp hòi sợ tốn tiền. Nói chung, giữa chị dâu và mẹ tôi chưa từng có một ngày bình yên trò chuyện. Cứ đi làm về là chị nhốt mình trong phòng, đợi tới giờ ăn mới xuống ăn.
Tôi cứ luôn thắc mắc vì sao mẹ tôi sống tốt với chị thế mà chị lại ương bướng, nghĩ xấu cho mẹ tôi thế. Đến chiều nay, tôi mới biết được lý do.
Khi sinh con, chị lấy lý do bố mẹ chị đã già nên đòi mẹ tôi chăm. Mẹ tôi suốt ngày bận rộn với chị và cháu. Có hôm, mẹ tôi vừa nấu lá xông, vừa ru cháu ngủ, cứ chạy lên chạy xuống thấy tội. Tôi xót mẹ, bảo mẹ đưa cháu cho chị tự ru, mẹ lại nói chị đang ngủ trong phòng, để chị ngủ một chút cho khỏe. Mẹ chồng thương con dâu thế đó, mà chị còn hành hạ mẹ tôi.
Có hôm, mẹ tôi phải nấu tới 3 món ăn vì chị nói thèm. Nhưng nấu ra rồi, chị lại ăn lèo tèo vài đũa cho xong. Mẹ tôi ép, chị nói chị không còn thèm nữa nên không muốn ăn.
Hay chiều nay, mẹ tôi giữ cháu nhưng không cẩn thận nên cháu bị muỗi đốt hai dấu ở bắp đùi. Chị dâu tôi thấy được, nhăn nhó mắng mẹ tôi hậu đậu, vụng về. Tôi tức quá, lên tiếng bênh vực mẹ và nói chị dâu phải biết giữ đúng phận của mình, đừng có hỗn hào.
Tôi không kiềm được tức giận nên gọi điện cho anh trai về. (Ảnh minh họa)
Thế là chị dâu lôi cả chuyện cũ ra đay nghiến mẹ tôi. Chị nói muốn mắng mẹ tôi cho bà hiểu được cảm giác khi bị mắng trước đông người. Chị nói muốn hành hạ để mẹ tôi biết cảm giác bị xúc phạm cả gia đình chỉ vì đứa trẻ mang họ nhà tôi.
Mẹ tôi nghe mà sững người. Tôi không kiềm được tức giận nên gọi điện cho anh trai về. Không biết hai người nói gì với nhau mà lát sau anh tôi ôm đồ đạc chị vứt ra hết ngoài sân. Chị ôm con gào khóc, mắng chửi cả nhà tôi.
Giờ thì chị đã được em trai chị đón về rồi. Nhưng nhà tôi cũng không yên. Mẹ tôi âu sầu, nhớ cháu. Anh tôi bỏ đi uống rượu chưa về. Mọi người ơi, có cách nào để chị dâu hiểu được tấm lòng của mẹ tôi mà sống tốt hơn không? Mẹ tôi đâu có sai gì.
Out Of Topic Show Konversi KodeHide Konversi Kode Show EmoticonHide Emoticon