Quần áo hàng hiệu mà mẹ chồng tôi chê nhàu nát và định lấy ra làm giẻ lau

Không phải tôi chưa từng nghe chuyện các chị em từng khoe có mẹ chồng dễ tính, chiều con dâu hơn con đẻ, nhưng tôi nghi ngờ tính xác thực của những câu chuyện ấy. Tôi nghĩ chẳng phải ngẫu nhiên mà các cụ có câu: “Thật thà cũng thể lái trâu. Yêu nhau cũng thể nàng dâu mẹ chồng”.

Có thể các chị thắc mắc tôi bức xúc như vậy chắc hẳn là vì mẹ chồng tôi ghê gớm lắm. Xin thưa, mẹ chồng tôi không ghê nhưng bà cứ…kiểu gì ấy. Sống với bà tôi mới hiểu hóa ra những thứ nhỏ nhặt có thể làm người ta bức xúc đến cao trào như vậy.

Mẹ chồng tôi tính độc lập, luôn cho mình là đúng. Bà thích gì là làm nấy, chẳng bao chịu tiếp thu. Lúc đón bà lên trông con, thật lòng tôi không muốn một chút nào. Nhưng phần vì tìm người khó, phần vì công việc lại bận nên tôi cực chẳng đã phải để bà lên.

Quần áo hàng hiệu mà mẹ chồng tôi chê nhàu nát và định lấy ra làm giẻ lau - Ảnh 1.

Tôi cũng không muốn phiền bà nhiều nên chỉ nhờ bà trông con còn việc nhà thì hai vợ chồng bàn nhau chia ra làm. Thế nhưng ở nhà rỗi rãi, bà bèn giúp chúng tôi luôn cả việc dọn nhà, giặt giũ. Chắc nhiều người nghĩ: mẹ chồng tốt thế con kêu ca gì?.

Xin thưa, không hề! Bà giúp chúng tôi nhưng bà làm theo kiểu của bà. Quần áo bà vơ tất thành một nùi rồi nhét vào máy giặt. Có những hôm quần áo lấy từ máy ra vẫn bẩn nguyên bởi tay áo, chân quần vẫn xắn, tất vẫn cuộn tròn. Kinh dị hơn, bà cho cả đồ em bé giặt chung. Tôi nhắc bà thì bà cứ ậm ờ, nhưng đâu vẫn vào đấy. Tôi bực quá, bảo mẹ cứ để con làm thì bà giận lẫy, nói mát mẻ tôi.

Riêng việc ăn mặc của tôi thì bà can thiệp một cách thô bạo. Chả hiểu bà nghe ai đi mua cho tôi mấy cái áo chất nilon và màu hường quê xệ. Bà bảo: “Có chồng con rồi, con mặc thế này cho đứng đắn. Mẹ thấy mấy cái quần áo mày mặc cứ thùng thà thùng thình, nhàu nát như giẻ lau ấy.”

Vâng, mẹ chồng tôi cho rằng quần áo toàn thương hiệu có tên tuổi tiền trăm, tiền triệu của tôi là giẻ lau, còn mớ quần áo vài chục ngàn bà mua ven đường là đồ thời thượng! Tất nhiên tôi không mặc đồ bà mua. Bà dỗi rồi đòi lại bảo mang về cho cháu tôi ở quê mặc.

Về khoản ăn uống thì thôi rồi. Mẹ chồng tôi thích mua đồ ăn theo lố thì giá rẻ. Nhà ba người lớn, một trẻ con, tôi và chồng chỉ ăn bữa tối ở nhà mà bà xách về đến 20 chai nước mắm vì tính ra thì rẻ hơn được chút. Mắm muối mì chính, thịt thà, rau cỏ, cái gì bà cũng thích mua sỉ cho rẻ. Tất nhiên không ăn hết thì bà quay sang trách vợ chồng tôi “ăn quà” hoặc thẳng tay đổ bỏ. Vậy tôi cũng không hiểu tiết kiệm ở đâu ra?

Quần áo hàng hiệu mà mẹ chồng tôi chê nhàu nát và định lấy ra làm giẻ lau - Ảnh 2.

Sữa xịn tôi mua bà chẳng cho cháu uống nhưng lại cho cháu ăn đủ thứ linh tinh khác. (Ảnh minh họa)

Việc bà chăm cháu mới là việc khiến tôi phát điên. Bao nhiêu sữa ngoại, bột ăn dặm đắt tiền tôi mua, bà chẳng cho cháu ăn. Mấy hôm trước tôi vừa phải đổ đi một hộp sữa để lâu vón cục. Bà cứ đòi cho nó ăn bột gạo và ti mẹ. Bà không cho tôi cai sữa cho con mà tôi bận rộn như thế. Thương con nhưng tôi không thể đi đi về về được.

Sữa với đồ ăn dặm bà không cho cháu ăn, nhưng hễ nhà có gì là bà lấy cho cháu ăn đỡ đói. Khi thì cái bánh quy, lúc lại vài thìa bánh kem...

Mấy lần tôi nhắc khéo chồng về việc tìm người giúp việc để bà về quê, nhưng anh chỉ bảo: “Có mẹ ở đây giúp là an tâm nhất rồi, em cứ vẽ chuyện, một mẹ già bằng 3 người ở, đi đâu tìm được người nào vừa an toàn, vừa thân cận thế này?". Thế này thì tôi chỉ biết im lặng. Tôi yêu chồng nhưng thật không thể chịu được cung cách của mẹ chồng.

Giờ có cách gì để mẹ chồng về quê cho tôi dễ thở không hả cả nhà?

Previous
Next Post »
Thanks for your comment