Khi phát hiện ra chồng có người đàn bà khác bên ngoài, Xuân cảm tưởng như mình không thể sống nổi nữa. Bởi Xuân tin và yêu thương Sơn tuyệt đối. Mối quan hệ bốn năm của hai người cũng đã cho quả ngọt là một cậu con trai vừa tròn 2 tuổi. Nên ở cái thời điểm đớn đau ấy, Xuân không biết mình phải làm gì nữa cả. Ngoài việc ly hôn, chấm dứt mọi chuyện để nhìn lại cuộc đời mình.
Sơn buộc phải ra khỏi nhà, để lại tổ ấm khuyết thiếu ấy cho mẹ con Xuân ở. Mất thời gian khoảng 1 tháng, Xuân mới quen với việc không còn chồng ở bên cạnh mình nữa. Gạt đi những giọt nước mắt khóc tủi trong đêm, những dằn vặt đay nghiến chồng cũ và suy nghĩ mệt mỏi tìm nguyên nhân của chuyện ngoại tình… Cuối cùng, Xuân cũng gượng dậy được và quyết tâm sống rực rỡ hơn.
Xuân không từ chối những sự quan tâm của Sơn dành cho con trai. Cô vẫn nhận tiền chu cấp đầy đủ từ chồng cũ, để ông bà nội thoải mái chăm cháu. Cô không muốn con vì cú shock lớn và lỗi lầm của bố mẹ mà mất đi những tình cảm gia đình đáng trân quý. Nhưng riêng việc để Sơn ở lại nhà ngủ qua đêm thì Xuân kiên quyết nói không.
Thay vì nghĩ rằng mình phải sống thật tốt, phải kiếm được nhiều tiền và trở thành một người đàn bà mạnh mẽ, có vị trí trong xã hội thì Xuân thả lỏng tất cả, chỉ tập trung vào cảm xúc của bản thân mình mà thôi. Cô nghĩ, mình bây giờ nên ích kỷ một chút, thay vì chỉ biết vào chồng con như trước kia thì phải tạo được hạnh phúc cho riêng mình nữa.
Ảnh minh họa
Xuân cũng không còn là một người đàn bà suốt ngày chỉ biết lo cơm nước, là ủi áo quần và chăm chăm từng chút một vào sở thích của chồng. Cô bây giờ trở thành người đàn bà “hư” hơn một chút khi đã biết dùng tiền để thuê giúp việc theo giờ, tranh thủ thời gian rảnh rỗi để ra ngoài café với bạn bè, đi spa thư giãn, chăm sóc da và đôi khi là ngồi yên hít thở, ngắm nhìn cuộc sống đang trôi qua xung quanh mình.
Chỉ một thời gian như vậy thôi mà Xuân thấy thật sự chuyện ly hôn chẳng có gì kinh khủng quá mức như cô vẫn lo sợ từ trước. Có khi sự cố đứt gánh giữa đường lại hay khi khiến cô có thời gian để nhìn lại tất cả, biết mình đã từng nhàm chán, bận bịu và phải gồng sức nhiều đến thế nào. Với cái con người ấy, cô cũng không thể chịu đựng được, huống chi là chồng cô.
Bỗng nhiên, Xuân lại thấy thương Sơn thật sự. Ngày xưa cứ mở cửa về đến nhà là bị vợ la ỏm tỏi: “Sao anh về muộn thế? Suốt ngày về muộn!”. Rồi bất cứ vấn đề gì Xuân cũng lấn át khiến Sơn cứ lủi thủi không dám nói năng gì. Mỗi bữa cơm cũng đầy rẫy những lời nhiếc móc đến phát mệt. Ngay cả mua một chiếc áo mới cho chồng, Xuân cũng đay nghiến: “Em suốt ngày mua cho anh mà anh chẳng bao giờ mua gì cho em cả!”…
Xuân cũng đâu biết đến những thú vui tao nhã như đi café, chụp hình selfie, lướt facebook chém gió với bạn bè, đi spa làm đẹp, cắt tóc, shopping… Nên cứ nhìn như một người đàn bà cổ lỗ sĩ không có chút hấp dẫn nào vậy. Chẳng bù cho Xuân bây giờ, cứ tươi mới, phơi phới và căng tràn nhựa sống khi biết trân quý lấy bản thân mình, sống như một đóa hoa rực rỡ khiến ong bướm ở đâu cũng muốn bay đến đậu. Trong đó, có cả Sơn.
Sơn bỗng dưng như một soái ca lãng mạn, tối tối cứ tự nguyện đi làm về là đến chơi với con trai, thi thoảng lại đề nghị được đưa đón Xuân đi học thêm các lớp kỹ năng hay không quên mua một vài món đồ dùng cần thiết trong nhà. Sơn cũng biết đỡ tay vợ cũ khi vô tình gặp Xuân đang tay xách nách mang đống đồ sau khi đi chợ về…
Để rồi có những lần vô tình chạm tay, chạm mắt nhau, cả hai bỗng như cảm nhận được một luồng điện chạy dọc cơ thể mình. Đôi lúc đến bữa cơm, Sơn cứ ngồi lì không chịu về, lấy cớ thèm được nói chuyện với con trai rồi ở lại. Xong xuôi đến lúc rửa bát xong rồi cũng tìm cách ríu rít với con, tiếc nuối ra điều muốn ôm nhau ngủ như những ngày xưa.
Nhưng Xuân tuyệt nhiên vẫn giữ mối quan hệ trong chừng mực, chỉ ở mức bạn bè mà thôi. Xuân thường ra lệnh “cấm cửa” sau 9h tối khiến Sơn tiu nghỉu ra về. Dù đôi lúc trong lòng Xuân cũng rung lên những cảm giác rất khác lạ. Nỗi đau ngày xưa đã nguội lạnh dần từ lâu. Và người đàn bà từng bước qua nỗi đau ấy bỗng nhiên lại e ấp, rung động như thưở mới lần đầu được yêu vậy.
Nhất là khi nhận được tin nhắn của chồng cũ gửi đến vào nửa đêm: “Em à, anh đã sai khi không biết trân trọng hạnh phúc của mình. Bây giờ anh mới biết là anh cần em và con đến thế nào. Mình cưới lại nhau em nhé?”. Xuân im lặng không hồi đáp, nhưng cô biết có một ngọn lửa nho nhỏ cũng đang dần được thắp lên trong mình.
Những lần qua lại, hẹn hò cứ thế cũng tiếp diễn. Những bó hoa hồng đỏ thắm một tháng vài lần lại được gửi đến nhà Xuân. Những món quà nho nhỏ, những quyển sách cho cả mẹ và con… Đôi khi Xuân nghĩ: “Ai có thể mang lại tình yêu thương thực sự cho con trai của mình ngoài bố đẻ của nó được chứ. Hay là bắt đầu lại nhỉ?”. Nhưng Xuân chỉ nghĩ thế thôi, chứ không hề vội.
Không cần phải là một mối quan hệ rõ ràng gì cả, không là vợ chồng, không là tình nhân, cũng không là bạn bè… như bây giờ hóa ra lại hay. Bởi Xuân đang được yêu, được quan tâm, được trân trọng và được sống trọn vẹn với cảm xúc của chính mình. Nên hãy đợi đến một ngày, khi nắm lại tay chồng cũ, sẽ là cái nắm tay mãi mãi và không bao giờ có thể chia xa được nữa.
Out Of Topic Show Konversi KodeHide Konversi Kode Show EmoticonHide Emoticon