"Bởi thế này nên đâu phải ai bỏ chồng cũng có nghĩa đời họ bi kịch!"

Gửi các cô gái độc thân xinh đẹp và các mẹ "bỉm sữa" yêu chồng mến con, giỏi việc nước đảm đang việc nhà!

Chuyện gái có công mà chồng vẫn phụ xưa nay vốn dĩ chẳng phải là chuyện hiếm. Thế nên là chuyện nhà người ta, chuyện của thiên hạ mình quan tâm để biết, chứ chẳng cần thiết phải hùa theo, chửi bới ai hay tiếc thương cho ai cả. Vì thời gian đó chúng ta nên tập trung kiếm tiền làm đẹp, lo giữ chồng và giữ người yêu của mình. À quên, thực ra chồng với người yêu xưa nay vốn không cần giữ. Họ có chân họ đi, mình giữ sao nổi. Có quản thì chỉ mình quản mình.

Trước nay, tôi thấy chỉ thiếu tiền mới chết, chứ mất đi một người đàn ông tệ bạc chưa bao giờ là điều đáng tiếc. Bản thân phụ nữ cho dù là độc thân hay đã có chồng thì cũng hãy dẹp ngay câu chuyện hi sinh, dẹp chuyện phải cố gắng vì chồng vì con hay vì ai đó sang một bên. Mình có khỏe có đẹp có tốt thì mới đủ sức để yêu thương chăm sóc người khác. Còn cứ cảm thấy mình đang xấu xí, úi xùi, qua quýt với bản thân mà gọi đó là đang hi sinh cho chồng cho con thì đừng bao giờ làm.

Nhân nói về câu chuyện hy sinh, tôi lại nhớ tới câu chuyện của chị bạn. Lúc trước chị đi làm cho một tập đoàn nước ngoài, lương cũng cao lắm, mà nếu tiếp tục làm thì còn cao nữa và có nhiều cơ hội thăng tiến. Tuy nhiên chồng của chị cũng bận rộn đi suốt, anh thường ít khi có mặt ở Việt Nam. Hai đứa con đến tuổi đi học lại phải dành nhiều thời gian cho nó. Thế là chị quyết định gác lại công việc, bỏ hết sự nghiệp, lui về sau chăm sóc gia đình.

Gửi phụ nữ: Chỉ có thiếu tiền mới chết, chứ mất đi một người đàn ông tệ bạc chưa bao giờ là điều đáng tiếc! - Ảnh 1.

Chị Mèo Xù - tác giả bài viết "Xưa nay chỉ thiếu tiền mới chết, chứ mất đi một người đàn ông tệ bạc chưa bao giờ là điều đáng tiếc!"

Thời gian đầu chị rất stress, xong rồi lại cứ nghe người ta bảo, phụ nữ nhất định nên phải ra ngoài đi làm kiếm tiền, đừng ăn bám chồng, chị càng stress hơn. Thế nhưng chị cố trấn an mình bình tĩnh lại xem ở thời điểm này mình thực sự cần gì, bản thân mình cần có tiền để vui, hay là cần nhìn thấy sự ấm êm của gia đình để vui?

Và cũng giống như nhiều người phụ nữ khác, chị phải chọn lựa. Chị tâm niệm một khi đã chọn lựa rồi thì đừng bực tức, đừng cho rằng mình đang thiệt thòi hay hy sinh nhiều quá. Chỉ đơn giản là chị chọn lựa cái mà bản thân đang muốn vậy thôi, thế đâu phải là hy sinh. Nghĩ vậy, chị thấy thoải mái hơn. Chị cũng nhìn vào những mặt tích cực để cảm thấy vui vẻ, kiểu như thay vì mỗi sáng tất bật dậy chuẩn bị cơm nước đưa con đi học rồi mình đi làm thì chị đủng đỉnh dậy cho các con ăn, đưa chúng tới trường rồi về dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ. Khi rảnh thì chị đọc sách, đi chơi hoặc tham gia vài nhóm hội các bà mẹ nội trợ.

Ban đầu tôi nói, muốn vậy thì cũng phải có tiền, chị giàu thì chị hạnh phúc được. Chị cười bảo ừ, nhưng ý của chị là phụ nữ khi đã lựa chọn gia đình rồi, thì đừng coi đó là sự thiệt thòi hay hy sinh. Chỉ đơn giản là lựa chọn cái bản thân mình muốn thôi. Như chị lúc đó muốn gia đình được êm ấm, muốn các con được mẹ dành thời gian nhiều hơn nên chị đã lựa chọn như vậy.

Dần dà, tôi thấy chị nói đúng. Phụ nữ đã lựa chọn gia đình tức là bản thân họ muốn thế, hoàn toàn chủ động và tự nguyện và vì mình chứ đâu phải hy sinh. Còn những chuyện đau lòng ngoài ý muốn như lòng tin bị bội phản thì là duyên nghiệp của mỗi người. Khi bị người mà chúng ta yêu thương làm cho tổn thương, làm cho đau thì làm sao để không rơi lệ hay đau lòng, làm sao để không oán trách?

Tôi cũng thấy xung quanh mình nhiều người phụ nữ từng có chồng rồi bị chồng phụ bạc, từng tổn thương. Nhưng sau này nhìn lại thì họ phải thốt lên: "May mà đã... bỏ được chồng!". Bởi bỏ chồng xong ai cũng thấy đời những người phụ nữ ấy hạnh phúc hơn. Họ xinh đẹp hơn, công việc xịn hơn, lại yêu được người đàn ông mới (có tốt hơn chồng cũ hay không thì về sau mới biết). Nhưng kệ, biết đâu trong cái rủi lại có cái may. Vì vậy ấy mà, bị phụ bạc cũng chưa hẳn đã là điều bất hạnh. Biết đâu nếu không bị phụ bạc, những người phụ nữ ấy sẽ cứ mãi sống một cuộc sống không khác gì cái... giẻ lau, bị chà đạp, rẻ rúng không ngóc được đầu dậy!

*Bài viết thể hiện quan điểm cá nhân của tác giả

Previous
Next Post »
Thanks for your comment