Mẹ: Lương Đông Anh, 29 tuổi. Nghề nghiệp: Quảng cáo & kinh doanh đồ organic, homemade… Con: Hoàng Minh Giang, 5 tuổi, tên gọi ở nhà là Xu Xu. Sở thích: Đi học, đi bơi và “Yêu mẹ nhất trên đời”. |
Mình chẳng sinh con cho ai đâu
Với mình, con là cá thể độc lập. Hơi “đanh đá” một chút, nhưng nói thật, mình ghét nhất là chuyện các mẹ cứ đi kể lể rằng “kết hôn thì lãi được mỗi đứa con” hay “đẻ con thuê cho gia đình nhà chồng”, hoặc “con cái là của-để-dành”… Con không phải tài sản (đây quan điểm cá nhân của mình) mà là cá thể riêng biệt. Rồi sẽ đến một ngày con trưởng thành, đủ lông đủ cánh và rời tổ, nên đừng hi vọng quá để rồi sau đó lại thất vọng khi thấy con bỏ mình mà đến với cuộc sống và khung trời mà con hằng mơ ước.
Rồi sẽ đến một ngày con trưởng thành, đủ lông đủ cánh và rời tổ, nên đừng hi vọng quá để rồi sau đó lại thất vọng khi thấy con bỏ mình mà đến với cuộc sống và khung trời mà con hằng mơ ước.
Mình lựa chọn sinh ra con, chứ con chả biết nói “Bố mẹ sinh ra con đi, con năn nỉ đấy!”. Mình đã chọn sinh ra con thì chăm sóc và nuôi dạy con, nếu không xác định không chăm không nuôi được thì không đẻ. Đừng nói là đẻ vì chồng, vì xã hội… bởi trước hết phải vì chính bản thân mình. Vì mình thực sự yêu sinh linh nhỏ bé, trong trẻo đó. Vì con là tạo vật xứng đáng được yêu thương và nâng niu nhất trong cuộc đời mình.
Để cho con được “chiều mẹ” và làm bạn gái của mẹ
Mình chia sẻ một câu chuyện nhỏ nhân dịp hai mẹ con vừa đi du lịch Hội An. Tối đó, hai mẹ con mình đi ăn cơm gà Bà Buội. Mình nhìn thấy một gia đình nọ đi ăn trưa, bà mẹ của hai đứa con vật vã cả buổi, lúc thì đút miếng cháo cho bé này, lúc lau miệng cho bé kia, lúc vội vã nhặt từng hạt cơm rơi, còn miệng thì luôn luôn giục giã, quát tháo. Không chỉ chăm con, người phụ nữ ấy còn chăm sóc chồng rất chu đáo: Nào rót nước, nào gắp đồ ăn, nào vắt chanh, bỏ ớt, hối chồng ăn nhiều thêm... Trong mắt mình lúc đó, người phụ nữ ấy quả là Gấu mẹ siêu vĩ đại. Mà mình thấy chẳng biết sau bữa ăn có no được đến mai không, nhưng không khí thì chán muốn chết. Cả gia đình chỉ cắm mặt ăn cho xong bữa. Ngột ngạt vất vả như vậy, đi du lịch chi cho cực ha!
Xu Xu bảo: “Con sẽ dẫn mẹ đi làm móng cho mẹ “đẹp mãi mãi”. Mình buồn cười quá, hỏi lại: “Thế con chọn màu cho mẹ sơn luôn nhé?”. Xu Xu trả lời tỉnh queo: “OK mẹ, màu đỏ đi mẹ. Con rất thích màu đỏ!”. Bạn ấy hay khiến tim mình tan chảy khi thỉnh thoảng lại ôm cổ ghé tai thì thầm “Yêu bạn Đông Anh quá đi mất” hay “Tới giờ ôm nhau rồi” (miệng vừa nói, tay vừa vòng ôm mẹ từ phía sau).
Xu Xu rất ít khi gọi mình là mẹ mà toàn gọi là “bạn” hoặc gọi thẳng tên. Có lẽ điều này hơi kỳ quặc với nhiều người, nhưng mình lại thích và thấy cách xưng hô đó hoàn toàn ổn. Con mình coi mình giống một người bạn lớn của con, nhưng không phải vì thế mà con không thực sự tôn trọng những nguyên tắc của mẹ đặt ra. Mình không cần vĩ đại, chỉ cần an vui! Sau này con lớn, mình chẳng mong con nói “Mẹ tớ vĩ đại nhất, tốt nhất…” mà chỉ cần con mỉm cười nghĩ “Mình tin mẹ mình nhất”. Vậy là thành công!
Khi con còn nhỏ mà không uốn nắn kịp thời thì đến khi lớn lên, mắc phải sai lầm, con sẽ có xu hướng đổ lỗi cho người khác.
Dành tặng cho con những bài học
Mình nghĩ, khi con còn nhỏ mà không uốn nắn kịp thời thì đến khi lớn lên, mắc phải sai lầm, con sẽ có xu hướng đổ lỗi cho người khác. Tất nhiên, mình biết bánh bọc trong túi nên vẫn sạch, chỉ vỏ túi là bẩn. Xu Xu ngồi ăn mà nước mắt ngập bánh gấu. Chắc còn lâu nữa mẹ mới tốn tiền mua bánh gấu loại đó cho Xu Xu ăn. Và những lần sau đi siêu thị, Xu Xu lựa đồ ăn cho mình cực kỳ kỹ lưỡng luôn.
Xu Xu nhà mình may mắn đẻ ra khỏe mạnh, hiếu động nên mình nuôi con được theo kiểu “Ngã tự đứng, phải biết đau để lần sau biết tránh”.
Nhiều người cũng hay hỏi mình sao có Xu Xu rồi, mình vẫn thảnh thơi làm việc rồi làm thêm nhiều món đồ homemade xinh xắn để kinh doanh. Thú thực, mình may mắn có bà ngoại, điều đó mình chẳng giấu diếm gì. Có mẹ là một điều may mắn nhất trên cõi đời này. Chẳng ai thương con thương cháu bằng mẹ. Tuy nhiên, mình không ỷ lại và phụ thuộc vào mẹ. Mẹ phụ mình trông Xu Xu những lúc mình bận công việc bù đầu. Nhưng việc xong rồi, mình dành trọn thời gian cho con gái. Mình rất mê nấu ăn, và may mắn là Xu Xu chưa chê món nào mẹ nấu cả.
Mình dạy con theo cách của mình nhưng điều đúng nhất với mình, với con mình lại chưa chắc đã đúng với người khác. Mọi lý thuyết đều không thể áp dụng chung cho mọi đứa trẻ. Ví dụ như Xu Xu nhà mình may mắn đẻ ra khỏe mạnh, hiếu động nên mình mới nuôi con được theo kiểu “Ngã tự đứng, phải biết đau để lần sau biết tránh” chứ với các em bé hơi yếu ớt, hay ốm thì cũng chẳng áp dụng được điều này. Vì thế mình thấy quan trọng nhất là lắng nghe bản thân mình và lắng nghe con. Điều gì tốt nhất cho mình và cho con, chỉ mỗi chúng ta hiểu rõ nhất, bằng trái tim mình.
Hạnh phúc không ràng buộc
Mình là mẹ đơn thân đã hơn một năm. Nếu bạn hỏi có khi nào mình cảm thấy có lỗi với con hay không thì câu trả lời là “Có”. Mỗi ngày mình đều đấu tranh tư tưởng, suy nghĩ làm thế nào được để vẹn toàn cho con đây? Rồi khi li dị, đến thời điểm này, mình cũng vẫn nhìn con và cảm thấy buồn kinh khủng. Mình nghĩ mình có một phần lỗi với con, nhưng mình chưa từng than vãn hay kêu ca gì. Cuộc hôn nhân kết thúc đều có lý do đến từ hai phía, tất nhiên có người có lỗi nhiều, có người có lỗi ít. Nhưng với mình, lỗi nhiều hay ít thì cũng là người đã đi với mình một quãng đời (đã từng) rất tốt đẹp. Nên kết thúc, không còn ai có lỗi hết mà chỉ còn tình cảm chung với con. Vì thế, bọn mình cố gắng vun đắp hết sức vì điều chung duy nhất và vô cùng đẹp đẽ đó. Mình luôn nói với con: “Bố mẹ yêu nhau nên sinh ra con, bây giờ bố mẹ không yêu nhau nữa nhưng bố mẹ vẫn sẽ luôn yêu con”.
Mỗi ngày mình đều đấu tranh tư tưởng, suy nghĩ làm thế nào được để vẹn toàn cho con đây?
Bạn bè vẫn thường hỏi tại sao mình lại có thể cân bằng được nhanh sau li hôn như thế. Mình chỉ nghĩ cuộc sống là của mình, mình không vui vẻ thì chẳng ai vui giùm mình được, vậy thì tại sao không vui? Kể cả khó khăn, vẫn phải vui. Vui không chỉ cho bản thân mình, mà còn vui cho con, vui cho tương lai phía trước còn rất dài của hai mẹ con.
Sáng nay, khi mình ngồi gõ những dòng này thì Sài Gòn mưa trút nước. Đến giờ Xu Xu đi học, mình thấy mưa lớn quá, e ngại bảo con: “Hay nghỉ một bữa nhé Xu Xu? Ở nhà chơi với mẹ”. Con mình ngước lên, nước mắt lưng tròng bảo: “Xin đấy, năn nỉ đấy! Cho con đi học đi, không là thầy giáo… nhớ con quá thầy buồn chết đấy”. Vậy sao chẳng cưng! Hai mẹ con vội vàng thay áo, xỏ dép rồi đến trường. Niềm vui của Xu Xu là được đến trường, mặc nắng mưa gió bão. Chả cần o ép gào thét con đâu. Vì con đã biết vui và có niềm vui riêng rồi đó.
Chia sẻ từ mẹ Đông An
Out Of Topic Show Konversi KodeHide Konversi Kode Show EmoticonHide Emoticon