Mối quan hệ giữa tôi và mẹ chồng bấy lâu vẫn rất tốt đẹp. Thú thực, tôi biết thân biết phận mình ở dưới quê, nhà lại nghèo, lấy chồng Hà Nội, gia đình khá giả nên luôn tâm niệm phải sống sao để họ không coi thường mình.
Mọi chuyện chỉ thay đổi khi em dâu của tôi được cưới về. Khác với tôi, cô ấy cũng là người Hà Nội, gia đình có điều kiện lại chỉ có duy nhất hai cô con gái. Dù không nói ra, nhưng không khó để tôi cảm nhận được, từ ngày Ngọc về, tình cảm mẹ dành cho tôi đã vơi hẳn.
Nếu như ngày xưa, thỉnh thoảng tôi và mẹ vẫn cùng nhau đi mua quần áo hay lên phố ăn sáng, uống cà phê thì nay, Ngọc thay tôi đưa mẹ đến những cửa hàng đắt đỏ để mua sắm, dùng bữa ở những nhà hàng sang trọng. Rồi đến ngày nọ ngày kia, vợ chồng chú út bao giờ cũng quà cáp nhỉnh hơn vợ chồng tôi. Của đáng tội, thu nhập của chúng tôi đã không bằng vợ chồng chú ấy, tôi lại vẫn trích tiền gửi về biếu bố mẹ đẻ hàng tháng nên chẳng còn dư dả bao nhiêu.
Tôi bỗng nhiên bị mẹ chồng phân biệt đối xử khi có thêm em dâu. (Ảnh minh họa)
Những tưởng, phận mình thì mình chịu, tôi vẫn cố gắng vui vẻ để giữa hòa khí trong nhà, chị em vẫn chơi với nhau chứ không xích mích hay ghét bỏ. Nhưng, đến khi chú út muốn ra ở riêng, hai vợ chồng dự định mua căn chung cư hơn 3 tỷ. Cô chú ấy mới chỉ tiết kiệm được 500 triệu, trong khi bố mẹ chồng tôi đang lo lắng chuyện tiền nong thì bất ngờ, gia đình ngoại nhà Ngọc tuyên bố cho con gái và con rể 2 tỷ mua nhà. Thế là, bố mẹ tôi chỉ cho thêm chú Khang, cô Ngọc chút ít. 2 vợ chồng trẻ nhưng đã có chung cư cao cấp. Còn vợ chồng tôi, cưới nhau đã 3 năm, vẫn ở chung với bố mẹ, nói đến chuyện ở riêng đã thấy sợ vì số tiền tiết kiệm được không đủ mua chục mét nhà chung cư.
Vậy là từ ngày ấy, mẹ có vẻ không ưa tôi ra mặt. Một câu cái Ngọc, hai câu cái Ngọc. Có gì ngon là gọi điện cho vợ chồng chú út sang lấy về. Đi du lịch thì cũng chỉ nhớ quà cáp cho con dâu út mà thôi. Lễ tết có gửi quà biếu thông gia thì cũng khác nhau một trời một vực. Nhà tôi thì được túi quà bình dân còn nhà Ngọc thì nào rượu Tây, bánh ngoại. Không những thế, mẹ còn nói thẳng vào mặt tôi không kiêng nể: "Dưới quê nhà con chắc bánh này là xịn rồi chứ nhà em Ngọc nó có điều kiện, toàn dùng những hàng cao cấp thôi, biếu cái đồ rẻ tiền thì mất mặt lắm!".
Mẹ chồng bóng gió chê tôi xuất thân nghèo khó. (Ảnh minh họa)
Thế rồi, cô hàng xóm khen nhà chồng tôi tốt phước, có hai cô con dâu vừa xinh xắn lại ngoan hiền. Mẹ tôi tự hào ra mặt nhưng nói chuyện thì chỉ kể mỗi về em dâu tôi. Nào cái Ngọc vừa khéo léo, đảm đang lại kiếm tiền giỏi, gia đình điều kiện nhưng gia giáo, nề nếp. "Đấy, chọn vợ như thằng Khang nhà tôi mới là tinh tường. Cưới được cô con dâu nhà giàu về cũng sướng. Thằng An thì vất vả, gớm chẳng biết bao giờ mới có cái nhà riêng mà ở, tự thân mà làm thôi chứ nhà ngoại chẳng ngòng được gì" – mẹ hào hứng kể mà không quan tâm đến cảm xúc của tôi đang ngồi cạnh.
Nghe mẹ nói, tôi chỉ biết chạy lên nhà, đóng cửa phòng nức nở khóc. Tôi chỉ nhớ ngày chồng ngỏ lời yêu, tôi bảo anh rằng, em thấy hai nhà chúng mình không môn đăng hộ đối, sợ sau này khó sống. Anh đã bảo tôi: "Em yên tâm, bố mẹ anh cũng từ hai bàn tay trắng, gặp thời nên có được ngày hôm nay. Bố mẹ bảo không quan tâm chuyện em giàu hay nghèo mà chỉ mong sao chúng mình sống với nhau vui vẻ, hạnh phúc là được". Đúng là, cuộc đời thật chẳng lường trước được điều gì, tôi sai khi tin những lời ấy, còn bây giờ, tôi phải sống tiếp thế nào trong căn nhà này đây?
Out Of Topic Show Konversi KodeHide Konversi Kode Show EmoticonHide Emoticon