Nghe thế, mẹ chồng tôi liền quay sang mắng tôi: "Có chút chuyện nhỏ đó, con phải nhắc nhở em nó đàng hoàng. Nếu cứ lộn xộn như thế, xảy ra chuyện gì con gánh nổi không?". Tôi giải thích là mình đã dặn em ấy rồi nhưng em ấy cứ khóc lóc thảm thương nên chẳng ai tin tôi cả. Chồng tôi thấy căng thẳng mới lên tiếng dặn dò tôi vài câu lấy lệ rồi kéo tôi lên phòng trước.
Hôm sau, tôi hỏi lại em dâu chuyện đó. Em ấy gãi đầu gãi tai tỏ vẻ vô tội nói một cách nhỏ nhẹ: "Em quên mất. Em xin lỗi chị nhé, em là dâu mới, em không nói thế thì mẹ chửi chết em". Để chuộc lỗi, em dâu còn chủ động đi chợ, mua tặng tôi một cái áo đắt tiền. Thế là tôi nghĩ em ấy quên thật chứ không nghĩ em ấy xảo quyệt.
Thế là tôi nghĩ em ấy quên thật chứ không nghĩ em ấy xảo quyệt. (Ảnh minh họa)
Một lần, khi em dâu đang lấy thuốc bắc để hầm cho mẹ chồng tôi thì bỗng hét lên. Tôi và mẹ chồng vội vã chạy xuống. Em ấy đứng ngây ngốc ra, thở hổn hển, vẻ mặt rất sợ hãi. Thấy mẹ chồng, em ấy chỉ vào thang thuốc mới được mở ra, trong thang thuốc có một con thạch sùng chết. Nhìn vào, cả tôi và mẹ đều rợn cả người. Em ấy lại khóc: "Chị dâu đưa con. Con suýt nữa là bỏ vào ấm thuốc rồi. Con sợ quá".
Tôi trố mắt, rõ ràng em ấy tự lấy trong tủ thuốc ra mà. Định giải thích, mẹ chồng quay sang lườm tôi một cái rõ dài, tôi lại im miệng. Trong lòng tôi lúc đó dâng lên hàng loạt câu hỏi và băn khoăn. Mối quan hệ giữa tôi với em dâu cũng rạn nứt từ đó. Tôi luôn nghi ngờ em ấy. Em ấy cũng chẳng thân thiết với tôi.
Sáu tháng trước, tôi có bầu. Công việc của tôi giảm nhẹ lại, người làm nhiều hơn là em dâu. Hôm đó, em dâu đang dọn phòng giúp tôi nhưng lại tiện thể lục lọi khắp nơi. Tôi thấy không vừa mắt nên lên tiếng nhắc nhở. "Em dọn giúp chị bên ngoài thôi. Phòng chị để chị tự dọn là được rồi".
Tôi chết trân tại chỗ. Gì thế này? Tôi có bao giờ tỏ thái độ gì như thế đâu? (Ảnh minh họa)
Tôi chỉ nói có thế thôi, không ngờ em dâu chạy xuống lầu, nước mắt chảy ròng ròng níu áo mẹ chồng tôi khóc nức nở. Tôi ôm bụng bầu đi xuống còn chưa kịp hiểu chuyện gì thì em ấy đã khóc to hơn rồi nói: "Đấy, con sợ chị ấy bầu bì mệt mỏi nên mới dọn phòng giúp chị ấy. Nào ngờ chị ấy mắng con, đuổi con đi vì sợ con giành mất nhà của vợ chồng con cái chị ấy. Nhiều lần gặp nhau, chị ấy cũng tỏ thái độ không thích con, con có ngờ chị ấy lại sợ vậy đâu. Thôi, mẹ cho vợ chồng con ra ở riêng, con sống không nổi với chị dâu rồi. Con không muốn giành giật nhà cửa gì với chị dâu hết".
Tôi chết trân tại chỗ. Gì thế này? Tôi có bao giờ tỏ thái độ gì như thế đâu?
Ngay tối đó, gia đình chồng tôi họp khẩn cấp. Mọi người mắng tôi không ra gì nhưng mẹ chồng tôi vẫn cho vợ chồng em dâu ra ở riêng. Không chỉ thế, mẹ chồng còn lấy sổ tiết kiệm cả tỷ đồng cho thẳng vợ chồng em ấy để đi mua nhà. Tôi giải thích, không ai tin, cũng chẳng ai nghe vì tính tôi rất trầm lặng, khác hẳn em dâu.
Hai vợ chồng họ ra riêng, tôi cũng sống chẳng sung sướng gì trong nhà vì mẹ chồng luôn nhìn tôi bằng ánh mắt nghi ngờ. Tôi sống mệt mỏi, tinh thần lúc nào cũng căng thẳng, chán chường. Tôi mất niềm tin vào nhà chồng vì những gì em dâu đã làm với mình.
Giờ họ ra ngoài sống được 2 tháng rồi. Nghe đâu em dâu được đi làm lại, sống tự do sung sướng. Mỗi lần em ấy về, tôi chẳng thích ngồi nói chuyện nữa. Nhưng càng làm thế, tôi càng trở nên xấu xa trong mắt mọi người. Tôi ức chế quá. Làm sao để bố mẹ chồng nhận ra bản chất của em dâu đây?
Out Of Topic Show Konversi KodeHide Konversi Kode Show EmoticonHide Emoticon