Ngày tôi lấy chồng, ai cũng ngưỡng mộ. Nhà tôi nghèo, tôi cũng chỉ là một cô giáo mầm non lương tháng chẳng đang bao nhiêu. Nhưng chồng và nhà chồng tôi thì khác. Chồng tôi làm ở công ty bất động sản lớn nhất nhì nước, lương tháng bằng cả năm tôi cộng lại.
Nhà chồng cũng khá giả có tiếng ở huyện. Nhưng ông bà sống tình cảm, lương thiện chứ không phải dạng ỷ giàu có mà chảnh chọe, coi thường người khác. Khi biết gia cảnh của tôi, ông bà còn cho tôi một số tiền lớn để sửa sang nhà cửa trước cưới. Mẹ chồng tôi nói rằng không muốn bố mẹ tôi thiệt thòi, tủi thân khi họ nhà trai đến. Cuộc đời tôi ngỡ đã sang trang mới khi gặp được anh. Vậy mà…
Cưới xong vợ chồng tôi chuyển đến một căn hộ chung cư ở trung tâm thành phố. Nhờ vị thế của gia đình chồng mà tôi cũng xin chuyển việc về trường gần công ty chồng. Sáng chúng tôi cùng đi làm, chiều lại đưa nhau đi ăn hay đi chợ. Ai cũng khen chúng tôi hạnh phúc, đẹp đôi. Nhiều khi tôi còn cảm ơn trời đã ban cho tôi quá nhiều may mắn.
Cầm điện thoại gọi chồng mà nước mắt tôi rơi trong vô thức. (Ảnh minh họa)
Hơn 1 năm sau thì tôi sinh bé Ren. Suốt mấy tháng ở cữ, một tay chồng tôi chăm hai mẹ con. Tháng đầu thì mẹ chồng lên phụ nhưng sau đó bà không quen với không khí ở thành phố nên về lại. Chồng tôi chăm tôi và con cẩn thận từng chút một. Chắc chưa có ai thương vợ đến mức mỗi tối đem bô vào cho vợ, sáng lại đi đổ như anh. Con quấy khóc anh cũng giành dỗ để tôi ngủ ngon giấc.
Anh nói tôi đã có công sinh con cho anh thì anh phải bù đắp cho tôi thật nhiều. Hàng ngày giữ con đã khổ lắm rồi nên ban đêm anh muốn phụ giúp tôi. Người ta con nhỏ thì chẳng có thời gian đi tụ tập bạn bè, còn tôi thì cà phê, shopping như thường vì con đã có chồng tôi lo.
Tết nhất tôi vẫn chẳng lo nhiều. Chồng tôi dọn dẹp nhà cửa, chở tôi đi mua sắm mọi thứ. Thậm chí việc lau nhà anh cũng giành. Đêm Giao thừa nào cũng vậy, anh lau nhà đến khi chuông đồng hồ báo sang năm mới thì anh lại đi ra đường theo sách. Có năm anh đi hướng Tây, có năm hướng Nam tùy theo tuổi. Ba năm nay, năm nào cũng thế nên tôi không hề nghi ngờ. Anh đi tầm hơn một tiếng lại về. Lần nào về cũng đem về cho tôi một cành hoa anh hái được.
Năm nay cũng thế. Khi anh đi, tôi ra ngoài ban công nhìn xuống thì thấy anh đi hướng Tây. Chồng đi, con ngủ, trằn trọc mãi không ngủ được nên tôi lấy laptop của anh vào facebook lướt mạng.
Hồi giờ tôi chưa từng vào trang riêng của anh nhưng lần này vừa mở lên thì nó tự chạy ra như kiểu đã cài mặc định. Tò mò, tôi lượn vào tin nhắn của chồng xem thử anh hay trò chuyện với ai. Kéo xuống toàn mấy người tôi biết nên tôi định thoát ra để vào trang cá nhân của tôi.
Tết năm nay là cái Tết đau đớn nhất trong 28 năm tôi sống trên đời. (Ảnh minh họa)
Ngay lúc đó một tin nhắn của một cô gái hiện lên: "Anh có hài lòng không?". Đọc dòng chữ, tim tôi như ngưng lại, đến thở cũng khó khăn. Run run, tôi bấm trả lời: "Em nói gì, anh không hiểu?". Ngay tức thì bên kia hiện lên mặt cười: "Đừng giả nai, sạch chính hiệu đấy, nhớ trả tiền đúng hẹn cho em, đừng có thêm bớt cò kè với em mà đầu năm không hay ho gì".
Cầm điện thoại gọi chồng mà nước mắt tôi rơi trong vô thức. Bốn cuộc liên tục anh không bắt máy. Mãi nửa tiếng sau anh mới gọi lại hỏi tôi có thích ăn gì không, anh ráng tìm về cho. Tôi hỏi anh làm gì mà nãy giờ không bắt máy thì anh nói anh đang đi dạo ngoài đường nên không nghe chuông reo. Tôi biết anh nói dối. Hóa ra, hàng năm anh đều đi tìm người con gái khác để giải xui. Tôi hụt hẫng, đau đớn quá. Bao nhiêu niềm tin đều vụn vỡ hết chẳng còn gì. Tôi cũng không hiểu anh nghe ai xúi dại mà làm chuyện này?!
Đơn ly hôn đã kí, quần áo cũng dọn xong chỉ đợi anh về nữa là giải quyết tất cả. Tết năm nay là cái Tết đau đớn nhất trong 28 năm tôi sống trên đời.
Out Of Topic Show Konversi KodeHide Konversi Kode Show EmoticonHide Emoticon