Tôi lấy chồng vào năm 27 tuổi, lúc đấy tôi đang ở trên định cao sự nghiệp. Làm trưởng phòng một công ty tổ chức sự kiện có tiếng tại Hà Nội, một mức lương đáng mơ ước và cơ hội đi khắp mọi miền tổ quốc trong mỗi chuyến công tác. Sau khi lấy chồng được 5 tháng, tôi có bầu. Kể từ lúc tôi có bầu, chồng không cho tôi đi làm nữa vì sợ công việc của tôi phải đi lại nhiều sẽ ảnh hưởng đến con.
Thấy chồng nói có lý, tôi cũng tạm gác lại công việc của mình, tôi vẫn hy vọng sau khi sinh xong chờ con cứng cáp một chút thì tôi sẽ trở lại làm việc. Tuy nhiên, vì con tôi bị sinh non nên cháu khá yếu, vậy là tôi lại đành phải hi sinh thêm thời gian vì không yên tâm giao con của mình cho người khác.
Khi con trai đầu tròn 2 tuổi thì cũng là lúc tôi biết mình có mang bé thứ hai, công việc vì thế mà cứ dần xa tầm tay của tôi khi suốt ngày tôi không thể nghĩ đến việc gì khác ngoài cơm nước, giặt giũ, lau dọn nhà cửa và chăm con. Dù bận rộn như thế nhưng tôi chưa một lần lên tiếng kêu ca với chồng vì tôi nghĩ rằng anh hiểu những hi sinh, vất vả của tôi.
Dù bận rộn như thế nhưng tôi chưa một lần lên tiếng kêu ca với chồng vì tôi nghĩ rằng anh hiểu những hi sinh, vất vả của tôi. (Ảnh minh họa)
Thế nhưng, có lẽ tôi đã lầm, vì kể từ sau khi sinh con xong, chồng tôi dường như chỉ coi tôi như một cô osin hết lòng làm việc, chăm sóc nhà cửa, và tối thì ngủ với chủ. Những công to việc lớn trong nhà cần hai vợ chồng quyết định thì tuyệt nhiên chồng không bao giờ hỏi ý kiến tôi, có việc gì tôi muốn tham gia thì chồng tôi đều gạt đi và bảo "em biết gì mà nói", "đây không phải là việc của em",… Nghe những lời chồng nói tôi thực sự rất đau lòng.
Không chỉ như vậy, mỗi lần chồng đi làm về muộn hoặc không ăn cơm ở nhà, chỉ cần tôi tò mò xem anh đi đâu, với ai thì đều bị anh mắng mỏ, chì chiết. Câu cửa miệng của chồng tôi là: "Anh đi làm lo công việc chứ làm gì phải trai gái gì mà em suốt ngày điều tra. Nếu cứ ru rú ở nhà thì có mà chết đói cả lũ à?".
Không chỉ bị chồng khinh thường, tôi còn bị bố mẹ và anh em bên chồng coi khinh. Mẹ chồng nhiều lần kêu tôi là vô dụng, chỉ biết ăn bám chồng con và không làm việc gì nên hồn. Tôi thấy buồn, vì cũng một phận là phụ nữ, sao bà lại không hiểu được những hi sinh mà một người phụ nữ chấp nhận ở nhà chăm con phải chịu đựng.
Hôm vừa rồi, khi bố mẹ tôi lên chơi, mẹ chồng tôi lại tiếp tục bài ca con dâu vô dụng và không kiếm được tiền. (Ảnh minh họa)
Không chỉ mắng tôi, mẹ chồng và chồng còn khinh thường tôi ra mặt. Lúc nào có mặt em chồng hoặc hàng xóm sang chơi là bà lại so đo, tính toán nọ kia, bả tôi ăn bám. Lúc nào cũng kể con dâu nhà nọ, nhà kia đi làm kiếm được bao nhiêu tiền, còn con dâu nhà mình thì chỉ biết ăn không ngồi rồi.
Những lúc như thế, tôi thường cố nhịn để cho yên của yên nhà. Thế nhưng, hôm vừa rồi, khi bố mẹ tôi lên chơi, mẹ chồng tôi lại tiếp tục bài ca con dâu vô dụng và không kiếm được tiền. Điều này làm bố mẹ tôi rất buồn. Khi về mẹ tôi còn nói, bố mẹ cũng cho con ăn học bằng bạn, bằng bè, cũng thạc sĩ nọ, cử nhân kia, sao con không đi làm mà lại chấp nhận ở nhà để chịu nhục thế này.
Nghe lời mẹ nói, tôi như bừng tỉnh. Đúng là tôi không nên ở nhà, tôi phải đi làm. Đi làm không chỉ để kiếm tiền, để mẹ chồng và chồng hết khinh thường, mà còn để tôi có cơ hội giao lưu với mọi người, nếu cứ ở nhà hoài như thế này, chắc dần dần tôi sẽ "sống mòn" mất thôi.
Out Of Topic Show Konversi KodeHide Konversi Kode Show EmoticonHide Emoticon