Tôi năm nay vừa tròn 30 tuổi. Là một giáo viên mầm non, tôi luôn hết lòng yêu thương và chăm sóc các em bé. Nghề nghiệp của tôi tuy không kiếm được nhiều tiền, nhưng lại tạo cho tôi niềm vui và tôi thấy hạnh phúc vì điều đó. Tôi cưới chồng năm 24 tuổi. Chồng tôi là một người chỉn chu, cẩn thận và có đôi chút gia trưởng, độc đoán.
Cưới chồng được hơn 1 năm thì tôi có bầu. Khỏi phải nói tôi và chồng mình đã hạnh phúc thế nào khi biết được tin này. Là một người yêu trẻ, tôi lại càng hạnh phúc hơn khi sắp được tự tay chăm sóc chính con yêu của mình.
Suốt quãng thời gian mang bầu, chồng cưng tôi như cưng trứng mỏng. Anh không cho tôi làm bất cứ việc gì. Hàng ngày đi làm đều là anh đưa đón. Đến trước ngày dự sinh một tháng thì chồng bắt tôi nghỉ việc ở nhà cho yên tâm. Nghe lời chồng tôi ngoan ngoãn nghỉ ngơi ở nhà và không làm việc nặng gì.
Sau khi sinh con ra thì bất ngờ tôi bị băng huyết. (Ảnh minh họa)
Ngày nhập viện, tôi rất vui và cảm thấy vô cùng hạnh phúc khi sắp được gặp mặt cục cưng đáng yêu của mình. Nhưng thật không ngờ, ngày sinh con hôm ấy lại là ngày tôi ngập trong máu và nước mắt. Khi vào phòng đẻ, tôi rất đau đớn nhưng vì muốn tốt cho con nên tôi vẫn cố hết sức để đẻ thường. Sau khi sinh con ra thì bất ngờ tôi bị băng huyết. Máu cứ thế chảy không ngừng và phải vất vả lắm các bác sĩ mới có thể cầm máu cho tôi.
Trước ngày ra viện, bác sĩ đỡ đẻ còn đến tận giường bệnh và nhắc nhở tôi và chồng, ông bảo vì tôi cơ địa dễ bị băng huyết, lần này có thể cứu được nhưng tuyệt đối không nên có con thêm nữa vì rất nguy hiểm.
Nghe bác sĩ nói thế, tôi rất buồn vì vốn dĩ tôi là một người yêu trẻ và chồng tôi cũng muốn có ít nhất 3 đứa con để cho các con có anh, có em. Tuy nhiên, những nỗi buồn ấy nhanh chóng qua đi khi chúng tôi toàn tâm toàn ý chăm sóc con trai mới sinh. Và những ngày sau đó, chồng tôi cũng không hề đề cập gì đến chuyện muốn sinh thêm con.
Có lẽ vì tôi không máu mủ, ruột già gì nên mẹ chồng và chồng tôi mới xem nhẹ sự sống chết của tôi như thế. (Ảnh minh họa)
Bẵng đi gần 5 năm thì chồng tôi đột ngột bàn với tôi, anh nói muốn có thêm một đứa con nữa, vì nhìn con trai tôi lúc nào cũng chơi một mình anh không an lòng. Tôi có nhắc lại lời bác sĩ đã nói trước đó và giải thích với anh rằng tôi cũng rất muốn sinh thêm con nhưng cũng không muốn mạo hiểm. Suốt những ngày sau đó, chồng tôi luôn có thái độ buồn bực và không vui. Không khí gia đình tôi trải qua thật nặng nề.
Tôi biết rất khó để khuyên chồng nên tôi gọi điện cho mẹ chồng để nhờ "cứu viện" vì nghĩ rằng là phụ nữ sẽ dễ hiểu nhau hơn. Ai ngờ, khi nghe xong chuyện mẹ chồng tôi không những không đồng ý mà còn khuyên tôi nên nghe theo lời của chồng. Bà còn bảo, nếu tôi không muốn sinh con nữa thì hãy tạo điều kiệu cho chồng tôi có thể đi kiếm một đứa con ở bên ngoài.
Từ hôm nói chuyện với mẹ chồng xong, tôi thấy buồn và thất vọng ghê gớm. Có lẽ vì tôi không máu mủ, ruột già gì nên mẹ chồng và chồng tôi mới xem nhẹ sự sống chết của tôi như thế. Tôi cũng không biết mình phải xử lý chuyện này như thế nào. Nếu không chịu sinh thêm thì rất có thể chồng tôi sẽ ngoại tình, nhưng nếu chập nhận mạo hiểm để sinh con, nhỡ may tôi có mệnh hệ gì thì ai sẽ là người chăm sóc các con đây? Rất mong các quý vị độc giả hãy giúp tôi biết con đường mà mình nên chọn. Tôi chân thành cảm ơn!
Out Of Topic Show Konversi KodeHide Konversi Kode Show EmoticonHide Emoticon