Người chồng bất hạnh chịu hậu quả đau thương từ thói ghen tuông vô lối của vợ

Đối với Minh chuyện này không còn xa lại gì kể từ khi anh đón Loan về làm vợ. Thay vì cái vẻ dịu hiền, nết na mà lúc còn yêu, Minh hết lời ca ngợi. Giờ đây, Loan đã trở thành một người phụ nữ khác. Cô chanh chua, ích kỷ, hẹp hòi và ghen tuông vô lối. Suốt ngày, Loan mang khuôn mặt nhăn nhó và cáu gắt bất kể chuyện gì không vừa lòng.
Nhiều lúc, Minh thấy mệt mỏi và áp lực trong chính ngôi nhà của mình. Cũng vì cái thói ghen tuông ngớ ngẩn của Loan mà hai người nhiều lần cãi vã nhau. Loan tức giận đùng bỏ về nhà ngoại còn Minh lại đau đầu, ôm nhục đi xin lỗi. Sau nhiều lần như thế, Minh cũng chẳng thèm đôi co với vợ. Vì muốn gia đình được ấm êm nên Minh cũng tự hứa sẽ không làm gì quá đáng với vợ để cô ấy phải ghen vô lý nữa.

Cho đến một lần công ty họp giao ban để bổ sung nhân sự mới. Người được cử vào chỗ Minh đảm nhận công việc là Vui, phụ trách mảng tài chính cho công ty. Vui lớn hơn Minh hai tuổi nên cả hai đều xưng hô chị em thân mật với nhau. Chị Vui lại là nhân viên mới, còn bỡ ngỡ trong công việc nên Minh đã nhiệt tình giúp đỡ rất nhiều. Gần một năm làm chung, cả hai xem nhau như chị em trong nhà.

Người chồng bất hạnh mất cả công việc lẫn uy tín vì thói ghen tuông vô lối của vợ

Ảnh minh họa

Thế rồi không hiểu tại sao cái tin chồng thân thiết với một người phụ nữ khác lọt vào tai Loan khiến cô tức tối và bắt đầu lên kế hoạch đánh ghen. Trong một lần nhận được tin báo Minh và chị Vui vào một tiệm cơm để ăn trưa, Loan đã cùng vài người bạn đến làm ầm một trận. Loan nhiếc móc, hậm hực chồng: “Anh là cái loại mèo mả gà đồng, phản bội vợ con không biết xấu hổ”. Mình còn chưa kịp giải thích cho vợ hiểu thì Loan đã quay sang tát bôm bốp vào mặt chị Vui rồi hét toáng lên: “Cái ngữ đàn bà gì đã vừa già vừa xấu mà còn bày đặt bu bám trai đã có vợ không biết nhục”. Khiến chị Vui vừa bị đau lại chẳng thể thanh minh được gì cho mình.

Một lúc sau, Loan còn kéo chồng xồng xộc về nhà còn để đám bạn lại xử trí với chị Vui. Sau ngày ấy, Minh cảm giác như cuộc sống của mình rơi xuống vực thẳm. Anh đã bao lần tìm cách thanh minh sự trong sạch của mình nhưng đều vô ích. Minh vô tình phải chịu tai tiếng mà không có cách nào thoát ra.

Để cố gắng làm lành với Loan, Minh đã chủ động chuyển sang bộ phận khác để tránh giáp mặt với chị Vui. Minh biết mình và chị Vui không hề có lỗi gì trong chuyện này nhưng chỉ có cách ấy mới khiến Loan không hậm hực và đánh ghen thêm một lần nữa. Thế nhưng cơn ghen mù quáng trong Loan chưa bao giờ nguôi. Cô lại nghĩ ra cách độc ác hơn để Minh và chị Vui không còn đường rút lui.

Trong một lần vừa đến công ty, Minh bất ngờ nhận được cuộc gọi gấp của ban giám đốc công ty. Anh hấp tấp chạy lên thì bất ngờ cũng gặp chị Vui ở đó và đau khổ hơn là khi giám đốc chìa ra một lá đơn tố cáo anh và chị Vui dan díu tình cảm với nhau. Minh thất vọng tràn trề khi biết đích danh người tố cáo không ai khác chính là Loan. Bản thân anh dù có nằm mơ cũng chẳng thể nghĩ vợ mình lại nghĩ ra cách trả thù độc ác này để dằn mặt chồng và chị Vui.

Minh thất thểu về nhà sau khi nhận quyết định buộc thôi việc của giám đốc. Anh chỉ muốn chạy thật nhanh vào nhà và hỏi rõ lý do vợ lại đối xử với mình như thế. Nhưng vừa định cất lời, Minh lại nhận ngay một tràng mỉa mai từ Loan: “Đẹp mặt nhỉ! Đó là cái giá mà anh đáng phải nhận khi dám phản bội mẹ con tôi”. Minh không nhịn được nữa hét lớn: “Cô hồ đồ vừa vừa thôi. Tôi và Vui chỉ là chị em thân thiết với nhau. Giờ tôi bị đuổi việc rồi, cô hả dạ chưa? Cô ghen tuông cũng phải đúng người đúng tội chứ!”

Mặt Loan tím tái khi nghe chồng nói. Cô cuống cuồng xin lỗi nhưng giờ thì đã quá muộn rồi. Trước đây, khi Minh tìm mọi cách để thanh minh thì Loan không thèm nghe. Giờ đây, khi chồng rơi vào ngõ cụt, bị đuổi việc do chính cái trò đánh ghen ngớ ngẩn thì cô mới tỉnh ngộ thì cũng đã muộn.

Minh vội vàng lên phòng rồi thu xếp áp quần ra khỏi nhà mặc cho Loan rối rít xin lỗi, thừa nhận mình làm sai. Thế nhưng đối với Minh bây giờ, mọi thứ đều vô nghĩa. Bao năm qua, anh đã cố gắng chịu nhịn nhục để cho gia đình được yên ấm và cũng vì thương yêu vợ. Nhưng rồi càng cố nhịn bao nhiêu thì có ngày, Minh cũng phải đầu hàng vì thói ghen tuông ngớ ngẩn ấy.

Anh không thể chịu đựng một cô vợ như thế. Anh cũng có lòng tự trọng của một thằng đàn ông và không thể im lặng mãi để vợ tác oai tác quái như vậy mãi được. Minh kéo va li ra khỏi nhà. Anh không thèm nhìn lại đằng sau, Loan đang rơi nước mắt. Những giọt nước mắt ân hận muộn màng.
Previous
Next Post »
Thanks for your comment