“Chồng ngoại tình, thôi thì coi như thỉnh thoảng bị mất trộm vặt đi!”

Chồng giỏi giang, thành đạt, con gái 6 tuổi xinh như thiên thần, bản thân cũng có công việc riêng, kinh tế khá giả, gia đình êm ấm, ai cũng nói Hiên là một người phụ nữ tốt số. Nhưng mỗi Hiên biết, đó chỉ là những gì mọi người nhìn thấy từ bên ngoài mà thôi.

Những đêm muộn cô chờ Long về, những lần phát hiện mùi nước hoa, vết son lạ trên áo chồng, chỉ có Hiên biết. Những khi cô đọc được tin nhắn Long nhắn cho bồ, những khi cô biết chồng mình hẹn hò tình nhân, chỉ có Hiên hay. Tất cả, Hiên đều biết hết, những việc Long làm, cô đều rõ ràng, nhưng rồi cô vẫn chỉ im lặng chấp nhận như một lẽ thường tình. Chính thế, nên người ngoài mới nghĩ gia đình cô luôn êm ấm. Êm ấm chỉ là không tranh cãi, hằn học với nhau? Cũng có thể người trong cuộc không buồn chiến tranh nảy lửa nữa đấy chứ!

chồng ngoại tình

Ảnh minh họa

Nói thế cũng không hẳn lắm, bởi 1,2 lần đầu phát hiện chồng ngoại tình, Hiên cũng nhảy dựng lên, ồn ào ầm ĩ một hồi. Nhưng rồi kết cục chẳng đi đến đâu. Được một thời gian thì Long lại đâu vào đấy. Chia tay tình cũ thì sẽ có rất nhiều đối tượng có thể làm tình mới. Chán người đàn bà này thì liền có chẳng ít đàn bà nguyện làm người tiếp theo của anh. Công bằng mà nói, chồng cô đẹp trai, có tiền, lại tâm lí, đàn bà thích anh, chủ động lao vào anh chẳng phải là ít, cũng không hề lạ.

Cái lúc đó, Hiên cũng nghĩ đến chuyện li dị. Nhưng Long nhất quyết không chịu. Anh bảo, anh luôn yêu vợ con, lúc nào cũng coi vợ con là nhất, những thứ bên ngoài kia chỉ là vui chơi qua đường, là gia vị cho cuộc sống mà thôi. Mà anh cũng làm đúng thế thật. Không bao giờ bỏ bê vợ con, quan tâm nhất mực, cần gì là có, muốn gì cũng chiều, luôn ưu tiên và đặt vợ con lên đầu tiên. Nếu không biết thì hẳn đã tưởng anh quả là người chồng mẫu mực thế gian hiếm thấy cơ đấy.

Có lần, Hiên muốn chồng tâm sự thật. Anh bảo, đàn ông ai cũng có bản năng chinh phục và ham thích cái mới lạ, đôi khi cũng là vì công việc và ngoài xã hội đẩy đưa, nên mới có bồ. Đối với anh, cuộc sống ngày đi làm, tối về đỡ đần vợ, chơi với con nhỏ, anh chịu không nổi. Như thế quá nhàm chán, quá khô khan, quá tẻ ngắt. Nhưng tất nhiên, bảo anh bỏ vợ con thì không đời nào. Anh không hề chê vợ điểm gì, cũng không phải chán vợ. Những mối quan hện bên ngoài cho anh chút đổi gió, chỉ vậy thôi, không hơn.

Hiên cũng đã từng rất đau khổ, tưởng như chết đi được khi bị phản bội. Nhưng rồi cảm xúc cũng bị chai lì dần. Và cô quyết định nghĩ khác đi. Cô xác định, để chồng chỉ chăm chăm mỗi vợ là điều không thể. Cô cũng sẽ không li dị. Li dị cô được gì? Mất đi người gánh vác gia đình, con gái không được sống cùng người đàn ông duy nhất trên đời thương yêu con bé thật lòng và vô điều kiện. Cuộc sống chỉ 2 mẹ con có ổn hơn không? Cô vẫn còn trẻ, liệu người đàn ông đến sau có tốt hơn chồng cô hiện tại không? Đàn ông không chứng nọ thì tật kia, người ta nói bỏ người đàn ông này để đến với người đàn ông khác cũng như nhảy từ cái hố này sang cái hố khác còn gì! Tất nhiên, nếu như Long đối xử tệ bạc với vợ con thì cô sẽ chẳng ngại ngần mà ra đi ngay. Đấy, các câu trả lời đều dẫn cô đến một quyết định: chẳng việc gì phải li dị!

Rõ ràng cô chẳng thể vợ nhắm mắt bịt tai để tự an ủi mình rằng, chồng mình trên đời này chỉ có riêng mình, vì sự thật đã bày rành rành ra trước mắt. Vì thế, thôi thì cô sẽ coi như thỉnh thoảng mình bị mất trộm vặt đi vậy, mất trộm một ít tình cảm của chồng, một ít tiền của chồng. Có sao đâu, không phải phần lớn còn lại, tình cảm và tiền bạc của Long, vẫn là của cô sao?

Ở đời, có gì là hoàn hảo và tuyệt đối. Cô muốn chồng mình, từ thời điểm kết hôn tới lúc nhắm mắt xuôi tay, anh ấy không có bất kì một người đàn bà nào khác bên ngoài, e rằng chẳng dễ dàng chút nào. Kinh doanh có lúc thua lỗ, hôn nhân cũng đầy khi sóng gió, làm người ai cũng sẽ phạm sai lầm, đến để cái ô tô sơ sểnh một tí còn bị trộm vặt mất gương, đổ xăng không cẩn thận đổ chỗ cửa hàng gian thương còn bị bớt xén cơ mà. Chồng cô sáng láng, nổi bật là thế, ở bên ngoài xã hội lăn lộn, sao cô có thể hy vọng anh không hao mòn, sứt mẻ, thâm hụt tí nào được chứ!

Thôi vậy cứ nghĩ thế cho nhẹ lòng, thanh thản. Cuộc sống chứ nào phải giấc mơ hay tiểu thuyết, đôi khi phũ phàng nhưng con người ta vẫn phải chấp nhận và thỏa hiệp với nó như thế đó.

Previous
Next Post »
Thanks for your comment