Tôi và Minh cùng quê, nhưng vì tính chất công việc nên hai vợ chồng quyết định sẽ mua nhà Hà Nội. Cố gắng tằn tiện mấy năm trời, hai vợ chồng mới dành dụm được hơn 500 triệu, vay mượn thêm nội ngoại rồi bạn bè nữa hai đứa mới mua một căn chung cư 2 phòng ngủ xinh xinh.
Ngày nhận phòng, cả hai vợ chồng rưng rưng nước mắt. Dù khó khăn còn ở phía trước, nhưng đây vẫn là một cột mốc quan trọng nhắc nhở hai vợ chồng nỗ lực hơn nữa. Chúng tôi ôm nhau, rồi tự nhủ: "An cư mới lạc nghiệp. Từ giờ hai vợ chồng không cần kế hoạch nữa rồi, chúng tôi có thể sinh con được rồi."
Cứ nghĩ có nhà riêng rồi mọi thứ sẽ thuận lợi, hai vợ chồng sẽ sinh con đẻ cái, sẽ phát triển sự nghiệp ấy thế mà không. Mọi chuyện bắt đầu từ một cuộc gọi của mẹ chồng tôi. Tối hôm ấy, khi chúng tôi đang ăn cơm, bà gọi rồi bảo:
- Này, mẹ hỏi này, nhà hai đứa cách bệnh viện B.M có xa không?
- Dạ, chắc khoảng 4 – 5km mẹ ạ.
- À, thế cũng gần đấy chứ, chỉ bằng từ nhà bác Hòa sang nhà mình thôi.
- Vâng, tầm ấy mẹ ạ. Nhưng đường thành phố hay tắc nên đi lâu hơn chút. Mà có chuyện gì thế ạ?
- À, chả là mai bác Hòa ra ngoài đó khám bệnh, đang hoang mang không biết thuê phòng trọ ở đâu dăm ba ngày, bác ấy có lời nhờ cho ngủ ở đó mấy hôm. Dù sao thì các con cũng chỉ dùng hết 1 phòng, phòng bên vẫn để trống mà nhỉ.
(Ảnh minh họa)
Chúng tôi cũng không phản đối, thậm chí Minh còn hứa sẽ xin về sớm 1 chút qua bến xe đón người bác. Đúng 4 ngày sau, bác trở về. Tôi thở phào nhẹ nhõm vì không gian sinh hoạt riêng tư của hai vợ chồng đã trở lại. Nói thật, bác ấy cũng "có qua có lại", ở nhờ nên mang chút quà quê cho 2 vợ chồng nhưng tôi vẫn thấy rất phiền. Tính bác quá tò mò, lại còn bảo thủ khiến tôi cảm giác như đang sống chung với mẹ chồng vậy. Tôi nấu nướng kiểu gì, gọi điện cho ai hay ôm máy tính ở nhà bác cũng ra gặng hỏi cho bằng được. Còn Minh, anh cứ phải đưa đón bác đi chơi đây đó.
Chính Minh cũng thở dài thườn thượt, than với tôi:
- Không hết lòng thì áy náy và sợ bác lại lời qua tiếng lại với họ hàng ở quê. Mà mình hết lòng thì bác lại chẳng biết điều, lúc nào cũng đòi đi chơi, trong khi anh còn phải đi làm nữa chứ.
- Thôi, sau này không có nhờ vả kiểu này nữa đâu. Em thấy phiền lắm.
- Ừ, anh sẽ từ chối thẳng thừng.
Ấy thế mà được đôi tháng, mẹ chồng lại gọi bảo dì ruột của Minh tức em gái của bà đi ra khám lưng. Mẹ chưa nói hết, hai chúng tôi cũng hiểu ý của bà. Lần này là họ hàng gần, Minh khó lòng từ chối. Cuối cùng, chúng tôi lại ngậm đắng nuốt cay chăm sóc dì.
Tưởng thế là thôi, nào ngờ họ hàng của bố, mẹ chồng cứ dăm hôm lại ùn ùn kéo tới nhờ vả, toàn những mối quan hệ mà hai vợ chồng chúng tôi rất ngại nếu từ chối.
Một tối nọ, sau khi Minh vừa chở em nhà chú ra bến xe, anh về rồi nằm vật ra sofa, bảo tôi:
- Tốn kém tiền bạc thết đãi, tốn thời gian đưa đón, công việc bị ảnh hưởng. Cứ thế này mình chắc tính nước bán nhà quá.
Hai chúng tôi nhìn nhau cuối cùng quyết định cuối tuần sẽ về quê rồi thưa chuyện với mẹ chồng. Bởi vợ chồng tôi đều hiểu, mẹ chồng tính sĩ diện cao. Ở quê, lúc nào cũng đi khoe con giỏi, giàu,… chính vì thế họ mới nhờ vả. Chúng tôi thì không dám từ chối vì sợ mang điều tiếng. Nhưng tới nước này, thật khó lòng để chúng tôi chiều theo bà.
(Ảnh minh họa)
Cuối tuần ấy, ăn xong bữa tối, hai vợ chồng tôi thưa chuyện với bố mẹ chồng về việc từ nay sẽ không cho ai ở nhờ nữa. Mẹ chồng hốt hoảng, hỏi liên hồi:
- Tại sao? Nhà còn trống sao không cho? Các con có chuyện gì à? Họ gây bất tiện gì cho 2 đứa à? Các con có biết như thế là khiến họ hàng đánh giá không? Họ sẽ nghĩ mình giàu có, ích kỷ, không biết tương trợ, giúp đỡ họ hàng đó.
- Mẹ, con không quan tâm mọi người đánh giá gì đâu. Chúng con mua nhà, phải đi vay nợ khắp nơi thì mẹ cũng biết rồi. Thế nhưng họ hàng ra chúng con tốn kém tiền ăn uống, đi lại. Chưa kể hai đứa không còn thời gian mà làm thêm trả nợ nữa. Chúng con dù ở Hà Nội nhưng cũng khổ trăm bề, chứ đâu sung sướng đâu mẹ. Nếu mẹ thật lòng nghĩ cho chúng con, thay vì chỉ lo danh tiếng bị ảnh hưởng thì hãy nghĩ tới cảm nhận của chúng con 1 chút đi. Lần sau con mong mẹ đừng đi khoe với họ hàng, cũng đừng nhận lời cho ở nhờ như vậy nữa ạ...
Mẹ chồng tôi lặng người khi nghe con trai nói. Sau lần đó, mỗi khi có ai nhờ giúp, bà chỉ hỏi chúng tôi có biết chỗ nào cho thuê phòng trọ gần đó không. Hai vợ chồng tôi cười phào, bảo nhau: "Đáng lẽ nên thẳng thắn từ đầu có phải không!"
Out Of Topic Show Konversi KodeHide Konversi Kode Show EmoticonHide Emoticon