Chồng tôi ấy à, ăn nói chua ngoa, đanh đá chẳng khác gì đàn bà. Lần đầu gặp anh, tôi còn phải lắc đầu tránh xa. Đàn ông gì mà đứng cãi tay đôi với bà bán cá chỉ vì mấy nghìn lẻ. Hài hơn, cuối cùng đến bà bán cá đó cũng chịu thua, phải thối lại cho anh đủ mấy nghìn, anh mới chịu bỏ qua.
Thế mà số phận run rủi làm sao, chúng tôi lại gặp nhau khi đi làm từ thiện. Rõ ràng anh từng cãi nhau chỉ vì đòi lại mấy nghìn lẻ mà giờ sẵn sàng bỏ mấy triệu ra mua thức ăn về nấu cho mấy em nhỏ vùng cao. Mấy anh chị trong hội còn nói anh là tình nguyện viên tích cực nhất, bỏ tiền ra cũng nhiều nhất.
Sau đó, tôi trò chuyện càng hiểu được tính anh. Với anh, tiền bạc làm ra khó khăn, phải cho đúng người, không thể hiền hiền rồi bị lừa được. Với những người hung dữ, anh cũng đanh đá theo. Với người lịch sự, anh cũng ứng xử phù hợp với họ. Ai đối xử với anh sao, anh đối xử lại y chang như thế. Tôi ấn tượng ngay với lối suy nghĩ của anh.
Từ lúc yêu nhau, tôi càng thích cái tính đàn bà của anh. (Ảnh minh họa)
Nhờ sự gán ghép của những anh chị khác, chúng tôi bắt đầu tìm hiểu nhau. Từ lúc yêu nhau, tôi càng thích cái “tính đàn bà” của anh. Đi chợ, anh trả giá còn hơn tôi nhưng sẵn sàng cho tiền những người ăn xin. Đi ăn hàng quán, anh bỏ tiền ra mua ủng hộ những người tật nguyền nhưng lại keo kiệt không boa cho nhân viên nhà hàng. Tuy nhiên, tôi lại thích anh như thế.
Hiện giờ chúng tôi đã kết hôn. Vợ chồng tôi ở cùng bố mẹ chồng và em chồng. Cô em chồng tôi cũng không phải dạng vừa đâu. Em ấy sẵn sàng trả treo, hạch sách tôi. Tôi làm gì không hài lòng, em ấy cũng dạy bảo tôi ngay chứ không nín chịu.
Tôi ít nói, cũng chẳng cãi lại được nên đành im cho yên chuyện. Nhiều khi tức lắm, tức nổ đom đóm mắt nhưng tôi cũng phải ngậm ngùi vì biết rằng tôi có nói cũng là thua. Nhưng chồng tôi thì không chịu yên. Thấy tôi bị bắt nạt, anh lại mắng em chồng. Có khi hai anh em họ cãi nhau đến mức bố mẹ chồng tôi phải vào cuộc dẹp loạn.
Nhưng tôi lo quá, hai anh em họ sẽ vì tôi mà cãi nhau liên tục thế này thì tôi cũng khó sống. (Ảnh minh họa)
Mới đây, trong bữa cơm, tôi làm rơi vãi cơm xuống bàn. Muốn trêu chồng, tôi nhặt hạt cơm bỏ vào bát anh. Bố mẹ chồng tôi chỉ cười vì quá hiểu chúng tôi hay trêu chọc, tình tứ như thế. Nhưng cô em chồng tôi thì không để yên.
Em chồng sẵn giọng, đay nghiến chị dâu: "Cái thứ vợ gì mà vô duyên quá mức. Bắt cả chồng ăn cơm rơi thế thì đáng bị đuổi ra khỏi nhà lắm".
Chồng tôi ngay lập tức đanh thép nói lại: "Em cũng hay quá ha? Anh ăn của vợ anh chứ có bắt em ăn đâu. Em hoạnh họe người khác thì được mà người khác không thể nói gì em sao? Mà em đó, coi lấy chồng sớm đi, ở đây phá hạnh phúc người khác quá. Lấy chồng rồi thì cố mà sống cho tốt, coi chừng bị em chồng bắt nạt lại rồi chạy về nhà khóc lóc".
Em chồng tôi bẽ mặt, ngồi im thin thít. Tôi cũng thoát cảnh hiểm. Nhưng tôi lo quá, hai anh em họ sẽ vì tôi mà cãi nhau liên tục thế này thì tôi cũng khó sống. Giờ vì câu bênh vợ đó mà em chồng quay sang ghét cả tôi lẫn chồng. Phải làm gì để yên thân với cô em chồng này đây hả các chị?
Out Of Topic Show Konversi KodeHide Konversi Kode Show EmoticonHide Emoticon