5 năm hôn nhân, Hương luôn là trụ cột kinh tế chính trong nhà. Cưới xong thì Nghĩa nghỉ việc ở công ty, ra ngoài tự mình gây dựng. Anh gặp phải vô vàn khó khăn, thậm chí thua lỗ nhiều lần. Nhưng anh vẫn luôn nỗ lực chăm chỉ và tìm tòi phương cách để thành công.
Trong khi chồng loay hoay làm ăn, mọi chi phí sinh hoạt trong nhà, nuôi con, đối nội đối ngoại đều một tay Hương lo liệu. Cô không phàn nàn câu nào. Cô luôn ủng hộ, động viên chồng, mừng vui khi thấy anh thua mà không nản lòng. Đồng thời cô cũng tin tưởng vào tương lai tươi sáng trong một ngày không xa.
Không phụ lòng mong đợi của Hương, sau 4 năm vật lộn kinh doanh, Nghĩa đã bước đầu thu được thành tựu. Thêm 1 năm để ổn định công việc, sau 5 năm Nghĩa bắt đầu có thu nhập để ra. Hiện tại anh đang thuê mặt bằng để xây dựng cửa hàng, Nghĩa tính với vợ, sẽ mua đứt luôn mảnh đất ấy để làm ăn cho yên tâm. Hương tất nhiên đồng tình, trong lòng mừng mừng tủi tủi, cuối cùng những ngày một mình oằn mình lo toan của cô cũng đã kết thúc rồi.
Trong lúc Hương còn đang đợi Nghĩa bàn bạc kĩ hơn với cô về chuyện mua đất, làm thủ tục, bởi dẫu sao đây sẽ là tài sản lớn chung của 2 vợ chồng. Thì Nghĩa hớn hở về thông báo với cô, mọi thứ đã xong xuôi, mảnh đất ấy giờ đã là "của anh". Hương tinh ý phát hiện chồng không dùng từ "của chúng ta" hay "của vợ chồng mình".
Cô ngỏ ý muốn xem giấy chứng nhận quyền sử dụng đất. Nào ngờ Nghĩa bảo, anh đã gửi ở chỗ mẹ anh, tức là mẹ chồng Hương rồi. Hương tưởng mình nghe lầm. Nhà cô cũng có két sắt, vợ chồng trưởng thành hoàn toàn có thể bảo quản được giấy tờ đất đai, hà cớ gì Nghĩa phải mang gửi chỗ mẹ anh? Lúc cần dùng tới đi lấy về chả phải sẽ lằng nhằng lắm ư?
Hương linh cảm có điều không ổn ở đây. Cô thử lòng Nghĩa bằng cách, cương quyết đòi xem bằng được sổ đỏ mảnh đất. Nào ngờ Nghĩa nổi khùng, mắng cô lắm chuyện, gây sự vô cớ với anh ta. Rằng, xem hay không thì quan trọng gì. Đến đây Hương càng chắc chắn sổ đỏ ấy có vấn đề.
Ảnh minh họa
Lát sau Hương ra ngoài mua đồ, nhưng đi tới ngõ mới phát hiện mình quên ví. Cô quay về, lúc tới cửa thì nghe tiếng Nghĩa trong nhà nói chuyện điện thoại với ai đó. "...Vâng... Cái Hương cũng nhặng lên nhưng con mắng át đi rồi, im không dám nói gì nữa. Chấp nhận mất lòng trước mà yên tâm về sau mẹ ạ. Thời buổi này không nói trước nổi điều gì đâu, nếu có ngày không ở được với nhau, công sức của mình cũng đỡ mất không cho người khác. Chính thế để sổ đỏ tên mẹ là chắc ăn nhất, cũng gửi luôn chỗ mẹ cho cái Hương khỏi trông thấy mà lắm chuyện...", giọng nói của Nghĩa dội vào tai Hương.
Hương chấn động cả người. Thì ra vấn đề của chiếc sổ đỏ lại là như thế. Thảo nào mà Nghĩa không muốn cô xem. Bất giác nước mắt Hương lăn dài không kiềm chế được. Tim cô đau nhói từng cơn.
5 năm qua, cô chẳng tiếc gì Nghĩa từ vật chất tới tình cảm và sự tin yêu, chăm sóc chồng con chu đáo, hiếu thảo với bố mẹ chồng. Những tưởng đổi lại Nghĩa sẽ đối với cô tương tự như thế. Nào ngờ lúc không có gì trong tay, Nghĩa nghiễm nhiên hưởng thụ mọi thứ từ vợ, giờ có chút vốn liếng, anh ta liền nghĩ cách để cô đừng hòng được lợi xu lẻ nào.
Tình cảm, sự hi sinh đặt không đúng chỗ, cho đi nhưng nhận lại chỉ là đắng chát vô bờ. Giá kể trước nay Nghĩa không hề nhận của cô điều gì thì đã đành một nhẽ, cô sẽ tặc lưỡi rằng của Nghĩa kiếm được anh ta thích làm gì thì làm. Đằng này... Hương sao có thể ngờ, người đầu gối tay ấp mà mình tin tưởng những năm qua lại vô ơn, bạc bẽo tới nhường ấy. Hay bây giờ con người ta sống đề phòng và toan tính với nhau như vậy, dẫu đã là vợ chồng.
Trong cuộc sống hàng ngày, Nghĩa vẫn rỏ ra quan tâm tới vợ con. Nếu Hương cho qua chuyện này, vờ như không biết gì, thì mọi thứ sẽ vẫn có vẻ ổn khi nhìn từ bên ngoài. Nhưng hẳn trong lòng Hương sẽ bị chôn một cây dằm, không bao giờ nhổ ra được...
Out Of Topic Show Konversi KodeHide Konversi Kode Show EmoticonHide Emoticon