Tính đến nay, tôi và chồng đã yêu nhau được 6 năm. Khi yêu nghiêm túc, ai cũng mong muốn có được một cái kết viên mãn. Bản thân tôi cũng thế. 6 năm yêu nhau là 6 năm ròng rã yêu đương trong cay đắng.
Bố mẹ chồng tôi đều là thành phần trí thức. Còn bố tôi lại là một người tử tù. Đó là lý do chuyện tình cảm của chúng tôi bị phản đối từ phía nhà chồng. Họ nghĩ rằng tôi sinh ra trong một gia đình như vậy thì sẽ không được dạy dỗ tới nơi chốn.
Nói thật tôi đã tạo sức ép lên chồng mình. Tôi đã đợi anh 6 năm. Tôi không thể tiếp tục phí hoài thanh xuân của mình cho một người không chắc có là chồng tôi hay không. Vì thế tôi muốn chồng tôi phải quyết định, một là cưới tôi, hai là chia tay.
Để được chấp thuận, chúng tôi buộc phải có con trước. Lúc đầu bố mẹ chồng tôi cũng cương quyết không nhận cháu. Nhưng có lẽ lương tâm của họ không cho phép họ bỏ rơi con cháu mình nên đã miễn cưỡng để chúng tôi làm đám cưới.
Tôi không thể tiếp tục phí hoài thanh xuân của mình cho một người không chắc có là chồng tôi hay không. (Ảnh minh họa)
Được toại nguyện chuyện hôn sự nhưng chúng tôi lại mệt mỏi vì hệ lụy sau đó. Trong lúc chuẩn bị đám cưới, hầu hết mẹ chồng tôi đều cho mình quyền tự quyết tất cả. Ngay cả chiếc váy cưới của tôi cũng là mẹ chồng chọn.
Tôi biết mẹ chồng chẳng ưa mình nên đã cố chiều ý bà. Cho đến ngày hôm qua, mẹ chồng đã đụng đến giới hạn của tôi rồi. Khi hai nhà bàn bạc chuyện cưới xin, mẹ chồng tôi có ý muốn gộp cả lễ nạp tài và đám cưới.
Lúc đó mẹ tôi cũng tỏ ý không muốn vì thật ra cả 2 nhà đều ở khá gần nhau. Chuyện sẽ chẳng có gì nếu mẹ chồng tôi nói nhẹ nhàng với nhà gái. Đằng này bà lên giọng: "Tôi nói thật, giờ con chị đã chửa rồi. Nếu nhà tôi không rước nó thì cũng chả thằng nào lấy đâu. Nhà chị đừng có mà yêu sách. Gái ngoan thì tôi cũng chẳng tiếc tiền đón rước, chứ gái này thì bỏ ra một xu tôi cũng thấy phí".
Đúng là tôi có thai trước, thế nhưng đứa con trong bụng tôi là cháu của bà cơ mà. (Ảnh minh họa)
Câu nói đó khiến nhà gái chúng tôi cảm thấy bị xem thường. Cảnh tượng sau đó khiến tôi không muốn nghĩ tới. Nhà gái thì đuổi nhà trai. Còn nhà trai cũng chẳng vừa nên đứng dậy đi về luôn.
Ra đến ngõ, mẹ chồng tôi còn chỉ tay vào mặt mẹ tôi mà nói: "Tôi chỉ hạ mình đến đây một lần thôi. Con gái chị đừng hòng đặt chân đến nhà tôi". Mẹ tôi ức quá nên cũng nói thẳng dù có cho tiền cũng không gả con cho một gia đình như vậy. Thế đấy, đám hỏi của người ta thì vui vẻ. Đám hỏi của tôi lại kết thúc trong sự bực tức như vậy.
Bản thân tôi thấy mẹ chồng thật quá đáng. Đúng là tôi có thai trước, thế nhưng đứa con trong bụng tôi là cháu của bà cơ mà. Sau ngày hôm qua, tôi cảm thấy sợ khi phải về ngôi nhà đó làm dâu. Chồng tôi thì nói tôi đến xin lỗi mẹ chồng để mọi chuyện êm đẹp. Tôi lại thấy nhà mình không có gì quá đáng. Mẹ chồng đã nói như vậy, tôi thà mang tiếng chửa hoang còn hơn về làm dâu bà trong tủi nhục.
Out Of Topic Show Konversi KodeHide Konversi Kode Show EmoticonHide Emoticon