Ngay từ nhỏ tôi đã rất yếu đuối, yếu đuối cả thể xác lẫn tâm hồn. Bất cứ chuyện gì dù là nhỏ nhất xảy đến cũng khiến tôi bật khóc. Vì thế bố mẹ tôi luôn che chở, bảo vệ tôi hết mức có thể. Lớn lên, tôi gần như không có kinh nghiệm trong việc ứng xử với những cú ngã trên đường đời. Tâm tính tôi thất thường và luôn sống trong sợ hãi bị bỏ rơi.
Học đại học, tôi yêu một người đàn ông. Anh ta ngọt ngào, quyến rũ và giàu có. Thế nhưng khi biết mình có thai cũng là lúc anh ta hiện nguyên bản chất. Anh ta vứt cho tôi vài triệu bạc cùng lời nói tàn nhẫn: “Anh có vợ con rồi nên không cưới em được”.
Tôi gần như suy sụp đến mức chỉ muốn tự sát. Sau cùng, tôi đã tự cầm số tiền ấy lén đến một bệnh viện tư nhân để tàn nhẫn cướp đi mạng sống của con mình. Vì chuyện đó, tôi ân hận, chán chường nên chẳng chú tâm học hành. Kết quả tôi phải học lại 1 năm. Liên tiếp những sự cố xảy đến khiến tôi chống đỡ không lại. Tôi bỏ học luôn từ đó.
Quá nhiều cú sốc đến cùng lúc khiến tôi gục ngã và bỏ học khi đang học năm 2 đại học. (Ảnh minh họa)
Rồi tôi xin vào làm ở một nhà hàng chuyên bánh kẹo. Nhờ có chút ngoại hình nên tôi không phải làm công nhân mà được làm nhân viên bán bánh. Sau 2 năm, vết thương cũ cũng lành. Tôi gặp và yêu Thọ. Anh hơn tôi 7 tuổi, là chuyên viên thực phẩm và cũng là đầu bếp chính ở nhà hàng.
Thọ theo đuổi tôi ngay từ khi tôi mới vào làm nhưng tôi từ chối. Anh vẫn không nản lòng, cứ âm thầm giúp đỡ, quan tâm tôi. Có những đêm, tôi sốt nằm nhà trọ cũng chỉ có anh mua thuốc đem đến cho tôi. Anh còn nuôi một con heo đất. Hàng ngày anh bỏ vào đấy 50 nghìn, nói là để dành tiền cưới tôi. Một tình yêu như thế đã khiến trái tim tôi ấm áp lại.
Yêu nhau 3 năm, chúng tôi quyết định cưới. Đương nhiên tôi chẳng bao giờ hé răng nói với anh chuyện trước đây tôi đã từng dại dột một lần. Anh vẫn vậy, chăm sóc tôi chu đáo, bảo vệ cả tinh thần yếu đuối của tôi.
Nhưng về sống chung gần cả năm tôi vẫn không thể có bầu được. Lo lắng, suy nghĩ quá độ lẫn ân hận đã khiến tôi gầy sọp đi. Chồng tôi nhận ra điều đó nên càng động viên tôi hơn. Cũng may nhà chồng tôi không hối thúc, chỉ bảo khi nào có thai thì nhớ nghỉ việc dưỡng thai cho tốt.
Vì tâm bất ổn nên tôi thường xuyên phải mượn thuốc an thần để ngủ. Chuyện này tôi cũng giấu không cho chồng mình biết. Không ngờ, 4 tháng trước, tôi phát hiện mình có thai. Khi que thử hiện lên 2 vạch, tôi vừa cười vừa khóc. Cuối cùng tôi cũng đã có con rồi.
Không chỉ tôi mà cả nhà chồng và chồng tôi đều rất mừng. Ai cũng mong ngóng đứa bé. Chồng tôi còn bắt tôi nghỉ việc để dưỡng thai. Dù ở nhà chồng nhưng tôi chẳng phải đụng tay đụng chân vào việc gì vì mẹ chồng đã làm hết cả.
Tim tôi tan nát khi nghe bác sĩ nói con tôi có khả năng bị down lên tới 80%. (Ảnh minh họa)
Thế nhưng bi kịch vẫn chưa buông tha cho tôi. Khi thai được 3 tháng, tôi đi đo độ mờ da gáy. Từng lời bác sĩ nói chẳng khác nào con dao đâm vào tim tôi. Con tôi có khả năng bị down bẩm sinh lên tới 80%. Nguyên nhân chính là do tôi đã dùng thuốc an thần quá nhiều vào thời kỳ đầu của thai kỳ (khi đó tôi chưa biết mình có thai).
Chồng tôi cũng sửng sốt không kém. Anh ngồi thừ người ra, đến thở cũng nặng nề. Mãi một lúc sau, anh mới dìu được tôi ra ngoài. Chúng tôi phải ngồi lại tĩnh tâm hơn nửa tiếng sau mới đi về được.
Về nhà, tôi khóc suốt. Chồng tôi thì đốt 2 gói thuốc chỉ trong một đêm. Bố mẹ chồng cũng đi ra đi vào nguyên đêm không ngủ được. Tờ mờ sáng hôm sau, mẹ chồng tôi vào phòng tôi, nắm lấy tay tôi. Bà nói hãy giữ lại đứa trẻ, nó cần được ra đời. Bố mẹ chồng tôi sẽ phụ giúp vợ chồng tôi nuôi con. Chồng tôi khi này mới tươi hơn một chút. Anh nói cũng đã suy nghĩ như vậy. Rồi chính mọi người đã động viên tôi giữ con lại.
Mọi người càng nói tôi càng khóc nhiều hơn. Họ không hề biết rằng đứa bé bị như vậy một phần cũng do quá khứ nông nổi của tôi. Họ càng thương yêu thì tôi càng đau khổ, dằn vặt. Tôi phải làm sao đây, có nên giữ bé lại không? Hay nên để bé về thiên đường. Nhưng nếu làm thế, có lẽ tôi chẳng thể có con nữa. Tôi tuyệt vọng quá.
Out Of Topic Show Konversi KodeHide Konversi Kode Show EmoticonHide Emoticon