Ngày cưới, chồng bế tôi sải bước vào lễ đường trong tiếng vỗ tay của mọi người

Hồi nhỏ tôi được mọi người nhận xét là đáng yêu, nghịch ngợm. Mẹ tôi nói chẳng ai trông nổi tôi vì tôi chạy rất nhanh. Vậy mà không ngờ, khi tôi lên 5 tuổi, trong một lần chạy sang đường mua kem que, tôi bị xe đụng phải. Từ đó, cuộc đời tôi gắn liền với đôi chân giả và chiếc xe lăn. Tôi bị hỏng hoàn toàn hai chân.

Đi học, tôi được bố chở đến trường rồi đẩy tôi vào tận lớp. Lớn hơn một chút, tôi tự tập đi bằng chân giả nhưng vẫn không thể tránh được những ánh mắt soi mói của bạn bè. Tôi tự cô lập mình vì khiếm khuyết quá lớn này.

Lên đại học rồi ra trường đi làm, tôi vẫn đi học khập khiễng như vậy. Dù đã 28 tuổi nhưng tôi vẫn chẳng thể có người yêu. Tôi cũng từng thích một người nhưng vì mặc cảm đôi chân nên tôi chẳng bao giờ bày tỏ tình cảm của mình. Tôi còn nghĩ cuộc đời mình có lẽ sẽ không có kết quả tốt đẹp nữa cho đến khi tôi gặp anh.

Anh là thợ xây dựng nhận thầu xây nhà mới cho gia đình tôi. Suốt 3 tháng làm nhà, anh đã thấy tôi khổ sở mang, tháo chân giả. Tôi cũng thích anh bởi nhìn anh khỏe khoắn, tràn đầy năng lượng sống. Có lần tôi đẩy xe lăn đem nước, cà phê đến cho mấy người thợ uống, không may một bánh xe tôi lại rơi trúng vũng xi măng đã trộn, tôi loay hoay mãi chẳng thể nào gỡ ra được.

Ngày cưới, chồng bế tôi sải bước vào lễ đường trong tiếng vỗ tay của mọi người - Ảnh 1.

Tôi đã cười nhiều hơn từ khi gặp anh. (Ảnh minh họa)

Khi đó anh đang theo dõi mọi người làm liền chạy tới bế tôi lên và kêu một người thợ khác đem xe tôi đi rửa. Lần đầu tiên trong đời tôi được một người đàn ông bế nên mặt mày chẳng khác quả cà chua. Anh bước những bước nhanh rồi đặt tôi ngồi xuống nền nhà cũ.

Sau hôm đó, chúng tôi bắt đầu liên lạc thường xuyên. Khi nhà tôi hoàn thành, chính anh đã xin bố mẹ tôi được qua lại yêu đương với tôi. Bố mẹ tôi nghe anh nói cũng bất ngờ. Bố tôi còn hỏi lại anh suy nghĩ có chín chắn chưa? Anh nói một câu khiến tôi nhớ mãi: “Con biết em không còn đôi chân nên con muốn làm đôi chân của em cả đời này!”.

Yêu nhau được hai tháng thì anh dẫn tôi ra mắt gia đình để bàn chuyện cưới hỏi. Tôi đã rất sợ sẽ bị nhà anh phản dối. Vậy mà mọi chuyện trái ngược tưởng tượng của tôi. Bố mẹ anh hiền lành, hỏi han tôi đủ chuyện. Em gái anh là y tá nên còn khuyên tôi rất nhiều điều liên quan tới đôi chân của mình. Suốt cả buổi hôm đó tôi chỉ việc ngồi chơi đợi ăn cơm chứ không ai cho tôi xuống bếp nấu nướng. Khi tiễn tôi về, mẹ anh còn dặn dò chồng tôi phải chạy xe thật cẩn thận.

Đám cưới chúng tôi diễn ra vào tháng trước. Khi chọn mua váy cưới, anh cứ bảo tôi phải chọn váy nào ôm ôm một tí, kiểu váy đuôi cá càng tốt. Tôi sợ lộ ra đôi chân giả nhưng anh cứ khẳng định tôi mặc váy đó sẽ đi đứng dễ dàng hơn lại không sợ vấp té như mấy kiểu váy xòe. Rồi anh còn nói hôm đó sẽ đem lại cho tôi một điều bất ngờ.

Ngày cưới, chồng bế tôi sải bước vào lễ đường trong tiếng vỗ tay của mọi người - Ảnh 2.

Cảm ơn cuộc đời đã đem anh đến với tôi. (Ảnh minh họa)

Cuối cùng ngày tôi chờ mong suốt 29 năm qua cũng thành hiện thực. Giây phút đứng bên ngoài hôn trường đón khách cùng anh, tim tôi cứ đập liên hồi. Tôi hạnh phúc đến mức cười không ngớt miệng. Khi MC gọi tên cô dâu chú rể vào làm lễ thành hôn, tôi còn chưa kịp bước đi đã thấy cơ thể mình nhẹ bẫng.

Khi định thần lại, tôi thấy mình đang trong vòng tay của chồng. Anh bế tôi sải bước vào lễ đường trong tiếng vỗ tay của mọi người. Khi đặt tôi xuống, anh thì thầm vào tai tôi rằng bất ngờ mới bắt đầu thôi.

Ngay lúc đó, trên màn hình sân khấu bắt đầu chạy những tấm ảnh của tôi và anh. Trong đó có những tấm tôi không biết anh chụp từ lúc nào. Có tấm tôi đang ngồi trên xe lăn nhìn anh mỉm cười, có tấm tôi đang đeo chân giả vào… Khoảng hơn 2 phút thì hết ảnh nhưng lại chạy lên dòng chữ: “Anh nguyện sẽ bế em mỗi ngày trên đôi chân của anh suốt cả cuộc đời này!”.

Từ đó đến nay đám cưới của tôi luôn trở thành đề tài bàn tán của mọi người. Ai gặp tôi cũng khen tôi may mắn, hạnh phúc. Có người còn tỏ ra ghen tị thấy rõ khi thấy chồng tôi chiều chuộng tôi hết mực. Tôi hiểu rằng cuộc đời này, thành công và hạnh phúc nhất của tôi chính là đã gặp anh - người tôi yêu cả cuộc đời.

Previous
Next Post »
Thanks for your comment