NSƯT Chiều Xuân: Tuổi 54 vẫn lọ mọ học nhiếp ảnh và mày mò photoshop

Nhờ Covid-19 mà lọ mọ học… photoshop

Thời gian này, chị đang dành nhiều thời gian và niềm yêu thích cho nghệ thuật nhiếp ảnh. Những bức ảnh chị đăng tải trên trang cá nhân cũng được nhiều người yêu thích, khen ngợi. Chị đã bắt đầu với lĩnh vực này như thế nào?

Từ lâu, tôi đã chơi với các nhiếp ảnh gia và luôn đem lòng ngưỡng mộ họ. Khi trò chuyện, các bạn ấy thường bảo tôi: "Chị thử đi, chị sẽ thấy cuộc sống hay hơn, cách ta nhìn mọi thứ cũng thú vị và lạc quan hơn rất nhiều".

Thật ra, là một diễn viên, từ lâu những thứ thuộc về hình ảnh đã trở thành niềm say mê của tôi rồi. Tôi nghĩ bụng, phải hành động thôi, nếu mình cứ chần chừ thì thêm vài tuổi nữa mình sẽ chẳng còn làm được những thứ mình thích nữa. Tôi lập tức mua máy ảnh và lên đường đi chụp. Do "biết mình là ai", cũng ý thức mình đã "có tuổi" nên tôi chọn chiếc Canon chất lượng tốt nhất theo đánh giá của giới chuyên môn. Trong máy đã hỗ trợ nhiều về bắt sáng, nhạy sáng, nó khiến tôi tự tin hơn và cũng rút ngắn thời gian lọ mọ.

NSƯT Chiều Xuân: Tuổi 54 vẫn lọ mọ học nhiếp ảnh và mày mò photoshop - Ảnh 1.

Điều gì là khó khăn nhất khi chị cầm máy ảnh?

Bạn cũng biết, để chụp được một bức ảnh đẹp là điều không hề đơn giản. Tôi rất may mắn khi làm việc trong ngành điện ảnh và trước cũng đã học một năm nhiếp ảnh khi theo học đạo diễn điện ảnh tại trường đại học Sân khấu & Điện ảnh.

Nhiếp ảnh là một con đường thú vị như vậy, càng đi ta càng thấy hay, càng thấy mình kém và càng muốn khám phá. Tất cả những kĩ thuật nhỏ cũng đều phải mày mò, phải học. Khi mới chụp, có lúc tôi còn nghĩ sao ảnh mình đẹp thế mà vẫn bị chê. Giờ nhìn lại mới thấy hầu như mọi người nói đều đúng cả.

Kỉ niệm nào trên chặng đường rong ruổi đi chụp ảnh khiến chị nhớ nhất?

Anh Quân (nhạc sĩ Đỗ Hồng Quân – pv) bận rộn nên tôi thường đi chụp ảnh một mình. Tôi tự đeo balo lên vai và tranh thủ thời gian rảnh để rong ruổi khắp thành phố. Kể cho bạn chuyện này, tôi đã đào tạo thành công hai bác xe ôm để thay nhau đưa mình đi chụp ảnh. (cười). Giờ chỉ cần tôi dừng chân là các bác đã hỗ trợ tôi mở chân máy, cài ra cài vào rất thành thạo. Thậm chí, có bác còn vừa đi vừa tư vấn chỗ này đẹp, chỗ kia xấu rất nhiệt tình.

Tháng 7 năm nay, tôi cũng có chuyến leo lên đỉnh Nà Lưa (Bắc Sơn, Lạng Sơn) để chụp hình. Hành trình ấy vô vàn kỉ niệm và cảm xúc. Khi quyết định đi, chồng tôi rất lo nhưng tôi đã trấn an anh, cuối cùng ngay cả tôi cũng không ngờ hành trình này gian nan tới vậy. Đường lên núi bị vỡ rất nhiều, một số đoạn đường tạo thành vách dựng đứng. Tôi bảo với các bạn trẻ đi cùng: "Các em cứ đi đi, chị sẽ đi theo kiểu của chị". Có đoạn tôi leo, có những đoạn tôi bò. Khi có người lên tới đỉnh, tôi mới chỉ hoàn thành được 1/3 hành trình. Thế nhưng, càng lên cao tôi càng thấy phấn chấn. Đặc biệt là lúc leo tới trạm, ngắm cảnh đẹp mênh mông ngoạn mục trải dài trước mắt, tôi thấy lòng mình lâng lâng, cảm xúc khó tả. Tôi biết ơn cuộc đời và thấy tự hào vì đã vượt qua được chính bản thân mình.

Chuyến đi cũng cho tôi được tận mắt chứng kiến dải ngân hà, ngắm bình mình trên đỉnh Nà Lưa và lưu giữ lại nhiều bức ảnh giàu cảm xúc.

NSƯT Chiều Xuân: Tuổi 54 vẫn lọ mọ học nhiếp ảnh và mày mò photoshop - Ảnh 2.

Bức ảnh "Thung lũng Bắc Sơn mùa nước đổ" của nghệ sĩ Chiều Xuân

Tôi còn được biết, chị còn dành thời gian học cả photoshop để tự mình chỉnh sửa ảnh? Thử thách này chắc hẳn không đơn giản?

Tôi học photoshop cũng bởi nhu cầu làm ra những bức ảnh đẹp và hoàn thiện hơn. Nhưng nói tới chuyện này, phải nhắc lại chuyện giãn cách vì dịch bệnh.

Như bạn biết, Covid-19 khiến mọi hoạt động đều bị đình trệ. Đợt giãn cách khi ấy khiến một người chăm hoạt động như tôi cảm thấy bức bối, không biết phải làm gì. Tôi tâm niệm mình phải tuân thủ nghiêm quyết định của Nhà nước và phải tìm một điều gì hữu ích để làm. Và thứ được lựa chọn chính là học photoshop.

Học photoshop ở tuổi này là điều vô cùng khó! Mỗi thủ thuật như mở ảnh, tăng sáng tôi đều phải học trong 3 ngày. Cứ làm đi làm lại một động tác trong 3 ngày, thế mà tôi vẫn quên và phải học đi học lại. Cuối cùng, tôi cũng đạt được trình độ photoshop một cách… vớ vẩn thôi, đủ để sửa những bức ảnh của mình sao cho vừa mắt.

NSƯT Chiều Xuân: Tuổi 54 vẫn lọ mọ học nhiếp ảnh và mày mò photoshop - Ảnh 3.

Bức ảnh "Bà cụ sảy ngô trong nắng chiều" của nghệ sĩ Chiều Xuân đạt giải trong một cuộc thi ảnh

"Anh Quân và tôi hiểu giá trị của nhau"

Theo dõi nghệ sĩ Chiều Xuân đã lâu, tôi luôn ngưỡng mộ chị bởi dường như lúc nào chị cũng mang trong mình nhiều khao khát, đam mê và luôn nghiêm túc với những đam mê đó. Người ta luôn thấy một Chiều Xuân rạng rỡ, tâm huyết, vừa chăm chỉ làm vườn, vừa mải mê múa kiếm, làm phim, chụp ảnh… Điều gì đã khiến chị giữ được nguồn năng lượng đó?

Tôi trân trọng thời gian mình bỏ ra cho những đam mê của mình. Cũng bởi vậy, tôi luôn làm tới tận cùng bởi nếu mình bỏ cuộc nghĩa là mình không chỉ mất đam mê mà còn mất thời gian nữa. Càng lớn tuổi, tôi càng thấy thời gian trôi đi nhanh hơn và không lấy lại được. Chỉ có cách sống trọn vẹn những ngày mình có mới không khiến tôi thấy hối tiếc.

NSƯT Chiều Xuân: Tuổi 54 vẫn lọ mọ học nhiếp ảnh và mày mò photoshop - Ảnh 4.

Trong khi chị luôn vận động thì dường như anh Đỗ Hồng Quân – chồng chị có vẻ là tuýp người an tĩnh và trầm lắng hơn. Có khi nào điều đó tạo ra mâu thuẫn giữa hai vợ chồng chị?

Anh Quân luôn ủng hộ những đam mê của tôi. Anh là người hay lo nhưng biết tôi tuy ngang ngược nhưng cẩn thận nên lâu dần cũng quen và yên tâm với vợ. Khi thấy tôi đam mê chụp ảnh, anh thi thoảng lại gửi cho tôi một vài bức ảnh đẹp rồi bảo: "Ảnh này được giải này"; "Ảnh này hay đấy, xem đi…".

Thật ra tôi với anh Quân đều là những người đam mê nghệ thuật và rất hiểu giá trị của nhau. Chúng tôi đã bên nhau đủ lâu để đủ yêu thương, đủ rộng lượng, đủ chia sẻ. Chính vì vậy, hai vợ chồng ít khi bị những chuyện lặt vặt và nhỏ nhen chi phối.

Xin cảm ơn những chia sẻ của chị!

Let's block ads! (Why?)

Previous
Next Post »
Thanks for your comment