Trẻ nhỏ với trí tưởng tượng phong phú cùng sự thật thà quá mức luôn khiến người lớn phải cười đau bụng mỗi khi viết văn. Bởi có bao nhiêu chuyện từ hài hước đến xấu hổ trong nhà, trẻ đều lôi ra kể tuốt tuồn tuột, không sót một chi tiết nào.
Chị Nguyễn Thị Hạnh (TP Chí Linh, Hải Dương) có hai cậu con trai sinh đôi tên Nguyễn Bảo An và Nguyễn Bảo Minh, hiện đang học lớp 4. Giống như nhiều bà mẹ khác, chị Hạnh không ép con vào khuôn khổ, phải viết văn chuẩn mẫu mà để hai cậu nhóc được thỏa sức sáng tạo, phát huy trí tưởng tượng.
Cũng vì vậy mà cậu út Nguyễn Bảo Minh từng có một bài văn bất hủ. "Đây là bài văn cháu viết vào năm lớp 3, đề tài là "Viết một đoạn văn kể về người thân trong gia đình em", chị Hạnh chia sẻ. Nội dung bài văn cụ thể như sau:
"Trong gia đình, người em yêu thương nhất là mẹ. Mẹ em tên là Nguyễn Thị Hạnh. Năm nay mẹ em 33 tuổi. Mẹ em làm nghề giáo viên. Mẹ em có dáng người không cao lắm, da hơi trắng. Mẹ em nấu ăn cũng hơi ngon, bố em hay bảo ăn cũng tạm được. Mỗi khi em được nghỉ học, em hay chạy ra sân chơi bắn súng nước với anh của em. Mẹ em đi ra quát to: "Đi vào lớp nhanh lên", quát xong mẹ em lại bảo: "À quên, đi vào nhà nhanh lên".
Mẹ rất hay mua quần áo đẹp cho tụi em, xong mẹ bảo: "Da đen mặc quần áo xấu có ma nó thèm nhìn". Facebook của mẹ là Hạnh T., bố em là Chi T. Mỗi khi đi làm về, mẹ em hay bảo: "Chi T. ơi hôm nay ở lớp mệt quá. Chi T. nấu ăn nhé". Xong bố em lại bảo không nấu được thế có ăn được không? Mẹ em bảo "Ăn tốt", xong bố em lại bảo "Không thế!".
Em rất yêu mẹ của em. Em hứa sẽ học thật giỏi để được đi xuất khẩu nước ngoài như mẹ em vẫn bảo: "Lớn lên cho đi xuất khẩu hết".
Đọc xong văn của con, chị Hạnh được trận cười nghiêng ngả. Được biết, đây không phải lần đầu chị phải ôm bụng trước những áng văn của hai cậu quý tử. Trước đó con trai lớn Nguyễn Bảo An cũng từng có những dòng tâm sự sai chính tả tùm lum: "Cô giáo mình bẩu (bảo) cô có bằng "Tha sĩ" (Thạc sĩ). Cô bẩu (bảo) mình cố gắng học giỏi để sau này có cái bàn (bằng) "Thiến sĩ" (Tiến sĩ)".
Dù lời văn còn chút lủng củng, sai chính tả và cả... thật thà quá mức nhưng bù lại cả Bảo An và Bảo Minh đều có nét chữ rất đẹp và ngay ngắn. Được biết thành quả này là do hai bé tự viết, mẹ không hề phải cầm tay uốn nắn. "Mình cứ để con viết một cách tự nhiên, không gò ép. Thi thoảng mình nhắc nhở con chú ý viết cẩn thận. Cũng có nhiều người khen các con viết chữ đẹp nhưng mình thấy cũng chỉ ở mức tạm ổn thôi. Ở lớp có nhiều bạn viết đẹp hơn nhiều", chị Hạnh khiêm tốn chia sẻ.
Nói về việc học tập của hai bé sinh đôi, bà mẹ Hải Dương cho biết, lực học của các con chỉ ở mức "ổn ổn". Tuy cũng có lo lắng nhưng chị Hạnh không quá nặng nề khiến con bị áp lực. Chị tâm sự: "Là bà mẹ thuần Việt mà nói không chú trọng, không quan trọng điểm gì của con thì là đang dối lòng. Mẹ nào cũng vậy thôi, nhòm điểm của con rồi sẽ soi điểm con nhà hàng xóm. Có khác chăng là mức độ "trọng" đến đâu, nặng hay nhẹ. Mình cũng để ý điểm số của con nhưng "hơi hơi", tránh cho con bị căng thẳng".
Out Of Topic Show Konversi KodeHide Konversi Kode Show EmoticonHide Emoticon