Tiếp viên trưởng trẻ nhất Pacific Airlines kể chuyện yêu chàng phi công: "Tạm biệt bầu trời, chúng tôi có nhau là nhà, thế là đủ"

Ở Tống Khánh Linh (sinh năm 1998) - tiếp viên trưởng trẻ nhất của Pacific Airlines luôn có một nguồn năng lượng tích cực và ngập tràn sự hứng khởi. Thứ năng lượng này được tỏa ra khi một người phụ nữ tự tin, biết chăm sóc bản thân và được cả người khác trân trọng, yêu thương.

Khánh Linh là tiếp viên trưởng trẻ nhất của Pacific Airlines

Và đúng là Linh đang được yêu thật! Cô nàng ngập tràn hạnh phúc bên cạnh người yêu là một phi công làm việc chung hãng. Người yêu trở thành động lực, là niềm vui và là cả ngoại lệ khiến cô muốn kết hôn sớm để có một gia đình.

Cùng nhau làm việc trên bầu trời rồi khi hạ cánh, họ lại là mái nhà và là chốn bình yêu cho nhau. Nghe Linh kể chuyện tình của mình mới thấy với con gái, còn gì hạnh phúc hơn việc làm điều mình muốn và lấy người mình yêu?

1.

Tôi và anh làm chung hãng. Tiếp viên với phi công mà, cứ đụng mặt nhau hoài thôi. Ấn tượng đầu tiên - dù là dưới danh nghĩa đồng nghiệp thôi cũng không tốt tẹo nào. Lúc đó tôi còn trẻ lắm, mới tí tuổi đầu nên nhìn anh cứ thấy như ông già khó tính. Anh thì bảo lúc đó tôi như con nhỏ loi choi lại cứ chảnh chảnh. Nói tóm lại là: không phải gu nhau!

Tầm 1 năm sau, tôi đi training lên tiếp viên trưởng và được thuê ướt (thuê tạm thời - PV) để bay cho Vietnam Airlines. Hôm đấy 2 anh em lại bay cùng chuyến. Anh bảo nom tôi mặc áo dài trông ra dáng hẳn, mãi anh mới nhận ra. Lúc đấy chắc đỡ ghét hơn rồi nên về nhắn tin qua lại rồi cũng có buổi hẹn đầu tiên.

Tiếp viên trưởng trẻ nhất Pacific Airlines kể chuyện yêu chàng phi công: Tạm biệt bầu trời, chúng tôi có nhau là nhà, thế là đủ - Ảnh 2.

Hình ảnh Khánh Linh mặc áo dài đã khiến nửa kia của cô phải liêu xiêu

Tiếp viên trưởng trẻ nhất Pacific Airlines kể chuyện yêu chàng phi công: Tạm biệt bầu trời, chúng tôi có nhau là nhà, thế là đủ - Ảnh 3.

Cặp đôi phi công - tiếp viên trưởng

Buổi hẹn diễn ra tẻ nhạt đến nỗi tôi ước gì mình đừng đi cơ. Anh vẫn thế, có phần lạnh lùng khô khan và chẳng dễ thương tẹo nào. Buổi hẹn đầu chắc là buổi hẹn cuối luôn rồi, tôi cứ đinh ninh là vậy.

Sau đó, anh tự biết mình đang khó tính quá nên cũng chủ động rủ tôi đi chơi thêm. 2-3 lần sau mới thấy anh cởi mở hơn, thoải mái hơn. Người mà tôi cứ nghĩ là ông già khó tính hóa ra lại rất tâm lý và hài hước. Cuối cùng thì chắc là nhờ duyên phận, chúng tôi đã thành một đôi.

2.

Người ta bảo "con thầy, vợ bạn, gái cơ quan" nên từ đầu, cả hai đều xác định là không muốn quen người làm chung công ty. Mà lỡ yêu rồi chúng tôi cũng không tránh khỏi những lời xì xầm ra vào bàn tán. Ban đầu nghe còn để tâm chứ sau thì kệ, mình cũng không thể giải thích cho tất cả mọi người. Tình cảm là chuyện của 2 người mà, sướng khổ thế nào cũng chỉ có mình biết, mình hưởng, mình chịu chứ đừng bận tâm nhiều những lời nói xung quanh.

Bạn trai tôi đẹp nhất khi nào? Chắc chắn là khi anh khoác lên mình bộ đồng phục của phi công và tập trung làm việc. Lúc này, nhìn anh ngầu lắm luôn, quyến rũ lắm luôn. Tôi thấy được đam mê to lớn dành cho bầu trời trong ánh mắt anh. Thấy anh hạnh phúc với từng chuyến bay là tôi như được vui lây rồi.

Bình thường lịch bay lúc thì trùng, lúc lệch nhau, có khi tôi bay thì anh nghỉ, tôi bay sáng anh bay chiều. Thế nhưng chỉ cần cố gắng sắp xếp thì kiểu gì cũng sẽ có thời gian dành cho nhau.

Tôi biết phi công như anh thì luôn được săn đón nhưng việc của mình không phải là giữ anh thật chặt. Tôi chỉ cần chăm sóc bản thân mình tốt, trở thành phiên bản ngày một tốt hơn của chính mình để có thể đồng hành cùng anh.

Thật ra nghề này vốn gặp gỡ tiếp xúc nhiều người, lại hay đi đây đi đó nên sẽ không tránh khỏi những lúc tôi yếu lòng mà ghen tuông. Vì ngoài kia bao người, kiểu gì cũng sẽ có 1 người phù hợp với người yêu hơn mình. Ngược lại cũng sẽ có một anh nào đó hợp với tôi hơn. Nhưng cả 2 thấy "đủ" là được. Biết đủ, biết hài lòng mình sẽ hạnh phúc với những gì mình có.

3.

Kế hoạch của tôi là đến năm 25 tuổi mới kết hôn. Mình còn trẻ mà, cứ vui chơi cho thoải mái chứ việc gì phải vội. Nhưng anh chính là ngoại lệ đã khiến tôi thay đổi suy nghĩ: Chính là cảm thấy thấy "đủ" khi ở cạnh nhau.

Anh cũng trở thành một chốn về bình yên, thành động lực để mình cố gắng mỗi ngày. Tôi là 1 đứa khá khó tính, bướng nữa. Mà từ hồi quen anh, tôi mạnh dạn tự tin hơn trước đây nhiều. Vì lúc nào anh cũng cho tôi cảm giác "em cứ làm đi, cứ thử thách bản thân đi đừng sợ, có anh ở đây rồi".

Tiếp viên trưởng trẻ nhất Pacific Airlines kể chuyện yêu chàng phi công: Tạm biệt bầu trời, chúng tôi có nhau là nhà, thế là đủ - Ảnh 5.

Cả hai sắp sửa về chung một nhà

Thời gian đầu mùa dịch, tôi luôn cảm thấy bức bối và mệt mỏi vì đã quen bay nhiều nên cáu gắt vô lý. Chính anh đã kéo tôi dậy, bắt tôi tập thể dục, đọc sách, nấu nướng và học thêm tiếng Anh. Bay nhiều làm tôi lúc nào cũng vội vã nhưng rồi chính anh phi công đã kéo tôi chậm lại, để tôi đi bộ và cảm nhận cuộc sống từ tốn hơn.

Hôn nhân chắc chắn sẽ làm tình cảm của 2 người không thể luôn nồng nhiệt như hồi mới yêu, nhưng tôi nghĩ là để về lâu về dài, người ta thường cần sự bình yên sau một ngày mệt nhọc, chỉ cần vui vẻ, có người kia bên cạnh là được rồi. Tạm biệt bầu trời, chúng tôi có nhau là nhà, thế là đủ.

Previous
Next Post »
Thanks for your comment