Sau 23 cuộc gọi nhỡ lúc ôm con vào viện, vợ kéo chiếc vali dựng góc nhà rồi quả quyết "điều khiến phụ nữ sợ nhất là cô đơn khi có chồng"

01

Khi Hương kể 1 câu chuyện vui thì chồng cô thường như lơ đễnh với câu chuyện, không hưởng ứng nhiều. Thế rồi dần dần Hương thôi kể chuyện. 

Hương rất muốn lúc chồng mình ra khỏi nhà sẽ ôm lấy vợ và nói 1 lời chào nhưng anh chẳng bao giờ làm thế. Nhân lúc xem 1 bộ phim lãng mạn Hương có chút gợi ý nói về những điều phụ nữ mong muốn nhưng chồng Hương chép miệng: "Đàn bà đúng là phù phiếm, muốn chồng lương cao đưa hết cho vợ lại còn muốn thêm cả ngọt ngào. Sức nào đàn ông làm đủ". Vì thế, Hương không bao giờ còn quá hứng thú với những động chạm cơ thể.

Chồng Hương rất ít khi dành thời gian chơi đùa với con nhưng có thể dành cả buổi để ngồi bên 1 cuốn sổ, hình như anh đang đẩy những món đỏ đen thành khoa học bằng cách tìm ra những quy luật. Anh thường kêu bận trước những việc không thích làm như rửa bát hoặc chăm sóc con cái, tình cảm với vợ.

Sau 23 cuộc gọi nhỡ lúc ôm con vào viện, vợ lặng lẽ kéo chiếc vali dựng góc nhà, rồi quả quyết "cô đơn không đáng sợ, sợ nhất là cô đơn khi đang có chồng" - Ảnh 1.

Nghe người ta nói phụ nữ nên mềm như nước, có lúc Hương thủ thỉ với chồng những mong muốn bằng hành động thật tình cảm. Khi Hương đang nói bỗng nghe thấy 1 âm thanh quen thuộc, ấy là tiếng ngáy như sấm rền của chồng. Hương lặng lẽ thu lại vòng tay, quay mặt đi nơi khác lén lau đi giọt nước mắt.

Trong nhà việc gì cũng vào tay Hương, chồng cô đưa 1/2 số lương chưa đủ để chi trả 1/2 số tiền chi tiêu hàng tháng nhưng đã coi như 1 ông chủ trong nhà mà hoạnh họe cơm thiếu thịt, nhà bẩn, con khóc... Hương tự nghĩ mình đâu phải osin đâu. Chồng Hương như đọc được sự phản kháng trong đôi mắt Hương nên nói tiếp: "Phụ nữ là phải chu toàn việc nhà. Đừng có nghĩ việc ngồi lên đầu chồng đã là hay".

02

Chồng Hương mê cờ bạc. Đôi lúc anh còn đem cả sự tức giận vì cay cú, vì thua bạc vào mâm cơm bằng cách mắng vợ, quát con. 

Có lúc Hương cũng phải dốc túi vét nốt số tiền 10 triệu để trả cho bà hàng thịt đầu ngõ vì chồng nợ tiền. Hương cảm thấy luôn cô đơn trong cuộc hôn nhân của chính mình trên mọi phương diện: Tài chính, tình cảm, việc nhà.

Nhưng đỉnh điểm của giọt nước tràn ly phải là khi con Hương được hơn 2 tuổi, con sốt cao đến mức co giật, Hương quáng quàng thu dọn chút đồ đạc bắt taxi mang con vào viện. Trên đường đi cô gọi điện cho chồng 7 cuộc không thấy nghe. Vào viện con cô phải nằm lại điều trị, con sốt cao liên tục đòi mẹ ở bên. Bác sĩ nhìn Hương hỏi: "Cô là mẹ đơn thân à?". 

Cô gọi tiếp 16 cuộc điện thoại nữa chồng vẫn không nghe. Sáng hôm sau, chồng Hương mới nhấc máy gọi lại, khi vừa mới nói "con ốm" thì chồng cô đã vả bốp vào mặt bằng câu nói phũ phàng "con ốm mà làm mẹ không lo được phải gọi đến chồng à?" rồi tắt máy. Hương biết chồng đang trong 1 chiếu bạc nên cuộc gọi của cô là 1 sự làm phiền. Có lẽ anh ta hậm hực tại vía của cô mà đêm qua anh ta chơi bạc thua cũng nên.

Lúc ngồi gặm chiếc bánh mì nhờ người nhà giường bệnh bên cạnh mua hộ mà cô trào nước mắt thương con, thương mình. 

03

Sau buổi hôm đó chồng Hương vẫn không vào thăm con, chỉ gọi điện hỏi khi nào về. Lúc Hương về nhà hiện trạng nhà cửa lanh tanh bành, quần tất vương vãi, bát đũa xếp đầy trong bồn rửa bát. Hương lặng lẽ xếp dọn lại nhà cửa. Thu hết quần áo của chồng vào 1 chiếc vali rồi kéo ra góc cửa. Lúc chồng Hương trở về buông người xuống chiếc sofa đợi cơm thì Hương đứng trước mặt điềm tĩnh nói: "Chia tay đi. Quần áo của anh em đã xếp trong vali rồi". Nhà đang ở là của bố mẹ mua cho Hương nên chồng cô không có cớ can dự vào. Chồng nhìn Hương bằng ánh mắt khó hiểu: "Em điên à, anh đã làm gì?". Hương bình thản đáp: "Chính vì anh không làm gì, không có vai trò gì trong cuộc hôn nhân này. Điều cay đắng nhất em nhận ra là lâu nay em chỉ có 1 mình, dù anh ở bên cạnh. Lúc ngủ bên cạnh anh em vẫn thấy cô đơn. Lúc con ốm, em chẳng khác nào 1 bà mẹ đơn thân. Con em đã lâu không cần đến bố. Vậy em cần cuộc hôn nhân này làm gì?".

Sau 23 cuộc gọi nhỡ lúc ôm con vào viện, vợ lặng lẽ kéo chiếc vali dựng góc nhà, rồi quả quyết "cô đơn không đáng sợ, sợ nhất là cô đơn khi đang có chồng" - Ảnh 2.

Dù chồng Hương bỗng xin lỗi, bỗng muốn thay đổi, nhưng Hương không có ý định cho anh ta làm lại nữa. Cô đã cho anh 1 khoảng thời gian đủ lâu để thay đổi, nhưng anh ta không nhận ra. Mà tính Hương là ly hôn không phải là chuyện mang ra để dọa. Một khi đã nói ra là suy nghĩ chín muồi rồi.

04

Đàn bà như Hương lúc yếu đuối thì cũng vô cùng yếu đuối. Nhưng lúc mạnh mẽ cũng chẳng gì cản nổi. Khi đã cho đủ 1 khoảng thời gian đủ đau, đủ chai sạn cảm xúc, lúc tình cảm yêu thương xưa cũng nguội lạnh nhờ những gáo nước vô tâm dội vào. Đặc biệt nữa, khi người đàn ông đã càng thể hiện anh ta chẳng còn chút giá trị nào trong cuộc hôn nhân này thì càng đủ điều kiện để phụ nữ không tiếc. 

Ừ thì anh cứ vô tâm đi. Ừ thì anh cứ nghĩ rằng không có anh đàn bà sẽ làm được tất cả đi. Ừ thì anh cứ vui chơi với những sở thích cá nhân và coi cuộc hôn nhân này là chỗ để ghé lưng ngủ tạm đi. Rồi anh sẽ được sống đúng như những gì anh muốn, chỉ có chỗ ghé lưng của anh đã đóng cửa. Lòng người đàn bà anh tưởng sẽ bất di bất dịch cũng khép lại. Lời cầu xin sau cuối nào cũng chẳng còn giá trị, vì xưa nay anh đâu có chứng minh giá trị của mình.

Nếu sống 1 mình mà không bận lòng, không kỳ vọng, không mong đợi chẳng hơn là danh nghĩa có chồng nhưng mọi điều mong muốn ở 1 ông chồng đều tắc nghẹn nơi cổ họng đó sao? 

Sau 23 cuộc gọi nhỡ lúc ôm con vào viện, vợ lặng lẽ kéo chiếc vali dựng góc nhà, rồi quả quyết "cô đơn không đáng sợ, sợ nhất là cô đơn khi đang có chồng" - Ảnh 3.

Đàn ông các anh có quyền vô tâm với đàn bà, có quyền muốn được yên thân, nhàn nhã và tận hưởng các thú chơi như thể nếu không ngay thì muộn. Nhưng cuộc đời này luôn bắt ta phải chọn lựa. Bởi ấy là lúc anh đã chọn rời xa việc xây 1 chỗ an trú cho chính tâm hồn mình, chọn rời xa người bạn đời anh từng gọi là tri kỷ và cả máu mủ của mình, thứ mà anh nghĩ rằng ắt nó sẽ luôn luôn ở đó... Con anh sau bao nhiêu năm vẫn có thể gọi anh là "bố" nhưng yêu thương, quấn quýt không thì ai dám chắc.

Cuối cùng đàn ông ạ, nếu muốn sống 1 cuộc đời vô tâm, mệt mỏi, nhàu nhĩ, ít nụ cười và bớt phải sẻ chia, các anh hãy cứ việc. Và phụ nữ chúng tôi không có nghĩa vụ phải đi... theo cùng!

Previous
Next Post »
Thanks for your comment