Chào cả nhà, có chuyện này mà tôi ấm ức quá nhưng phận là dâu nên tôi vẫn phải nhịn. Tôi kể ra đây mong mọi người cho tôi lời khuyên cũng như chia sẻ bớt nỗi lòng.
Tôi kết hôn đã 4 năm, nhà chồng vẫn còn đủ ông bà nội sống trong cùng một căn nhà 3 gian kiểu cổ. Vì vậy mà 3 năm trước khi tôi sinh con gái đầu lòng, cả nhà đều hân hoan bởi tứ đại đồng đường còn đông đủ như nhà chồng tôi là khá hiếm. Đặc biệt, con gái tôi lại sinh vào đúng mùng Hai Tết, thế cho nên năm đó nhà chồng tôi đón Tết vô cùng lớn.
Con gái tôi rất được cưng chiều, đến Tết này là cháu được 3 tuổi, lúc nào cũng bi bô kể chuyện, lại thích làm dáng, điệu đà nên cả nhà đều quý. Bố mẹ đẻ chỉ có mình tôi là con gái, dưới là 1 em trai còn đang đi học, thế nên con gái tôi là đứa cháu đầu tiên. Cứ rảnh rỗi là bố tôi lại đi xe sang nhà tôi để chơi với cháu gái một lúc. Mẹ tôi thì còn đi chợ nên không có nhiều thời gian.
Mọi việc đang rất tốt đẹp, nhưng sáng hôm mùng Hai Tết lại xảy ra một việc khiến tôi rất ấm ức và thương bố.
8 giờ sáng, cả nhà tôi đang ngồi xem chương trình ti vi và nói chuyện với nhau thì bố tôi mang theo chiếc bánh gato và bộ búp bê khá đẹp sang mừng sinh nhật cháu. Tôi chạy ra đon đả nhận và mời bố vào nhà chơi, nhưng bố chồng đang ngồi trong nhà bỗng nói vọng ra: "Ông thông gia mang bánh về đi, bộ đồ chơi thì cũng chờ vài ngày nữa thì mang sang".
Cả nhà đang thấy kỳ lạ thì bố chồng đã đi ra ngoài bậc thềm và cau mày nói: "Người ta tổ chức sinh nhật vào ngày dương, có phải giỗ đâu mà làm vào ngày âm. Ông thông gia thế là có ý gì?".
Tôi thì thấy rất ấm ức, sinh nhật ngày nào chẳng được mà phải âm với dương. Với cả bố tôi quý cháu thì mới lặn lội mang bánh với quà tới nhà thông gia chơi, chúc Tết luôn. Còn chưa được câu chào hỏi, chưa được ngụm nước đã bị bố chồng tôi nói như mắng vào mặt, lại bị đuổi té tát, tôi làm con, chịu sao nổi cảnh này.
Tôi đang định lên tiếng thì bố đã lắc đầu ra hiệu cho tôi đừng nói gì. Rồi ông xin lỗi thông gia, sau đó dúi vào tay tôi bộ đồ chơi cho cháu và cầm bánh gato ra về.
Nhìn bố quay xe đi mà tôi tủi thân muốn khóc, chồng tôi thì vội vã chạy theo mời bố vào nhà chơi nhưng ông không vào mà đi thẳng. Lúc đó tôi ức chế đến mức muốn bế con về luôn theo bố nhưng may mà tôi ngăn được cơn nóng giận, kẻo lại to chuyện.
Đợi 30 phút sau, tôi gọi điện cho bố thì thấy ông không bắt máy, gọi cho mẹ thì bà bảo chưa thấy bố về. Tôi cuống cả lên, sợ ông đi đường xảy ra chuyện gì thì tôi chết mất. Cũng may một lúc sau bố tôi gọi lại bảo rằng ông mang bánh tặng cho mấy đứa trẻ trong xóm, giờ mới về đến nhà.
Thực sự tôi thấy bố chồng mình rất quá đáng nhưng vì chuyện này mà giờ tôi làm ầm lên thì chỉ khổ bố mẹ tôi. Sau sự việc này, chắc tình thông gia cũng không còn được êm đẹp như trước nữa. Tôi xót bố quá mà chẳng biết phải làm gì mọi người ạ.
(tph…@gmail.com)
Out Of Topic Show Konversi KodeHide Konversi Kode Show EmoticonHide Emoticon