Tôi sinh ra và lớn lên trong gia đình có truyền thống nghệ thuật. Bố mẹ tôi đều là nghệ sĩ lâu năm ở nhà hát thành phố. Vì thế, mọi người đều có suy nghĩ rất thoáng. Ai có đam mê gì thì theo ngành đó. Chưa bao giờ nhà tôi có định kiến với nghề nghiệp gì.
Tôi đam mê ngành y học. Trước đây, tôi từng đặt quyết tâm thi vào trường y hàng đầu cả nước. Tuy nhiên, tôi lại sợ máu. Ngày bé, cứ nhìn thấy máu là tôi ngất xỉu. Lớn lên, tuy không còn phản ứng mạnh như vậy nhưng mỗi khi thấy máu là mặt mày tôi tái mét.
Vì thế, ước mơ của tôi đành bỏ dở. Cứ mỗi lần nhìn thấy màu áo blouse trắng là tôi thấy thật sự ngưỡng mộ. Hiện giờ, tôi đang là chuyên gia công nghệ sinh học. Công việc của tôi chủ yếu tiếp xúc với máy móc, cây cỏ. Nghề này tuy không vất vả nhưng mất thời gian vì phải tập trung nghiên cứu. Vì thế, đã 30 tuổi mà tôi vẫn chưa có bạn trai.
Tôi quen anh qua một người bạn cũ. Anh ghi điểm trong mắt tôi ngay từ khi chưa gặp mặt, bởi lẽ anh là bác sĩ. Đến bây giờ, anh vẫn chưa có người yêu. Bởi vì học y mất nhiều thời gian hơn các ngành khác. Anh còn học chuyên khoa và bác sĩ nội trú nên vào nghề muộn.
Có người yêu làm ngành y là tôi được rất nhiều "lợi nhuận". (Ảnh minh họa)
Ngay từ lần gặp đầu tiên, anh đã tỏ ý thích tôi. Tuy tôi chưa từng trong giai đoạn yêu thầm ai, nhưng vẫn biết kìm chế cảm xúc lần đầu tiên này. Vì cả hai cũng bận nên chúng tôi chỉ gặp nhau vào tối cuối tuần. Chẳng lâu sau, tôi và anh đã chính thức yêu nhau.
Tôi luôn tự hào với bạn bè và gia đình về anh. Có bạn trai học ngành y là tôi được rất nhiều “lợi nhuận”. Nếu như trước đây, mỗi khi ốm đau, tôi phải chạy ra hiệu thuốc kể lể bệnh tình rồi mua thuốc. Nặng hơn thì phải tự đến bệnh viên khám một mình. Nhưng nay, mỗi khi tôi kêu mệt mỏi là lại được anh “bắt bệnh” ngay. Anh chủ động mua thuốc bổ cho tôi uống, dặn tôi ăn ngủ điều độ.
Bố mẹ hai nhà cũng rất vừa lòng chuyện của chúng tôi, mong hai đứa sớm thành hôn. Tuy nhiên, anh muốn có sự nghiệp đàng hoàng rồi mới cưới. Tôi có chút bối rối nhưng vẫn quyết định đợi anh.
Khi mọi thứ đang yên ổn thì một biến cố xảy đến với gia đình tôi. Bố tôi bị ung thư giai đoạn cuối. Chỉ có một biện pháp là phẫu thuật mới có thể giúp bố tôi kéo dài thời gian sống. Tuy nhiên, nếu phẫu thuật không thành công, bố tôi càng nhanh chóng ra đi. Mặc dù gia đình tôi đã cản nhưng bố tôi nhất định muốn làm phẫu thuật. Theo nguyện vọng của ông, người yêu tôi sẽ phụ trách ca này.
Ca phẫu thuật không thành công do bệnh tình đã đến giai đoạn di căn. Cả nhà tôi đau khổ, người yêu tôi rất áy náy. Anh luôn cho rằng mình bất tài nên mới không cứu được bố tôi.
Tôi cảm thấy tim mình như có ai bóp nghẹt lại. (Ảnh minh họa)
Có một lần, bạn trai đến nhà thăm bố tôi. Tôi tha thẩn đứng ngoài sân và thấy trong giỏ xe anh có một tờ giấy. Tôi tò mò mở ra xem và không khỏi thảng thốt: anh muốn ra nước ngoài vài năm để nghiên cứu sâu hơn về chuyên ngành của mình.
Anh nói anh đã xin được học bổng và sẽ đi trong tháng sau. Anh không nói trước với tôi vì biết tôi nhất định không đồng ý. Anh vẫn chưa đủ tự khi đối diện với gia đình tôi. Dù thế nào, tình yêu anh dành cho tôi vẫn không thay đổi.
Tôi cố giãi bày cho anh hiểu, rằng đó không phải lỗi của anh. Gia đình tôi không hề có ý trách anh. Nhưng điều bất ngờ là anh sẽ ra nước ngoài trong tháng sau vì anh đã tìm được học bổng. Tôi không kìm chế được nên đã to tiếng với anh. Anh nói 2 năm sau anh sẽ trở về, chúng tôi tạm thời xa nhau một thời gian, anh muốn nâng cao chuyên ngành, anh không muốn chứng kiến bất cứ ai phải chết trong tay anh.
Giờ tôi biết làm thế nào đây? Bố thì đang mắc bệnh hiểm nghèo, bạn trai bỏ ra nước ngoài. Tôi nên ngăn cản anh hay để mặc anh đây?
Out Of Topic Show Konversi KodeHide Konversi Kode Show EmoticonHide Emoticon