Nghĩ đến vợ chồng em Thắng về ở chung suốt 3 tháng nay, Trà lại tức anh ách. Cô lấy chồng 5 năm, làm dâu đảm đang, kinh tế hai vợ chồng cũng lo toan chu đáo để bố mẹ chồng thoải mái tiêu xài. Vậy mà không hiểu sao, mẹ chồng lúc nào cũng gây khó dễ, xem cô như kẻ cướp mất con trai của bà.
Cô em dâu mới về thì lại khác, là con gái bạn thân của mẹ chồng, do chính bà chọn cho trai thứ. Cô em này đáo để, lúc nào cũng nũng nịu ôm mẹ chồng như mẹ mình, nói chuyện thì ngọt như mía lùi nhưng lười biếng vô đối.
Vợ chồng em trai cưới được nửa năm, được chia hẳn mảnh đất rộng, xây ngôi nhà 4 tầng rộng rãi ở cách nhà bố mẹ 1km. Thế nhưng, không biết do Trà không đủ khéo hay hai vợ chồng cô ta quá khôn. Cách một ngày lại thấy dâu thứ sang thăm mẹ chồng, nhớ nhớ thương thương, mua quà vặt rồi ngồi tỉ tê ăn uống với nhau. Trà đi làm về mệt, phải phục vụ cơm nước cho 6 người lớn, 2 đứa con. Ăn xong đôi uyên ương mới cưới lại xin phép về nghỉ ngơi để mai còn đi làm sớm.
Ảnh minh họa
Đến khi em dâu có bầu thì càng bực hơn, hai vợ chồng đòi chuyển về ở hẳn. Mà người phục vụ đương nhiên là Trà. Trà vật lộn với việc công ty, việc nhà, trong khi em dâu ăn dầm ở dề, lúc nào cũng than thiếu ngủ. Mẹ chồng chiều dâu thứ, chỉ đạo dâu trưởng từ bữa sáng, bữa tối phải nấu những món tẩm bổ.
Quá ngán ngẩm, cô tâm sự với chồng, anh biết hết nhưng cũng cả nể, không dám ý kiến với mẹ. Thay vì bảo vệ vợ, Thắng lại khuyên cô nín nhịn, chịu đến khi em dâu sinh xong. Trà bực bội không tả xiết. "Chắc chắn cô ta sinh xong sẽ ở đây cho chị dâu phục vụ. Dại gì mang con về nhà riêng để tự chăm sóc", Trà cay cú nghĩ. Để cứu vớt tương lai của chính mình, cô phải tìm cách cho mẹ chồng "nếm mật nằm gai", trải nghiệm đủ sự vất vả khi phục vụ đại gia đình.
Nói là làm, cô xung phong vào đoàn kiểm toán nội bộ của công ty, kiểm tra 3 chi nhánh ở các khu vực tỉnh lẻ. Dự kiến hành trình phải mất gần 2 tháng. Thủ thỉ với Thắng, anh ủng hộ cô phát triển sự nghiệp, anh sẽ đưa đón chăm sóc con cái. Vậy là xong, Trà kéo vali lên đường.
Ảnh minh họa
Cô mới đi được vài ngày, Thắng gọi điện í ới: "Em quên không để tiền tiêu ở nhà à? Mẹ đang bảo hết tiền ăn rồi, mà anh thì có vài triệu để tiêu vặt không thể đưa cho mẹ được". Trà hả hê, mẹ chồng thích thì tự chi, không thì bảo dâu thứ đưa tiền cho. Vợ chồng cô ta lương cao lắm mà về đây ở có chịu đưa đồng nào đâu.
Cuối tuần Thắng lại gọi, giọng có vẻ ái ngại: "Mẹ kêu đau lưng, mẹ phải cơm nước phục vụ cả đại gia đình. My thì ôn ọe suốt ngày, đi làm về là lên giường nằm. Mẹ bắt đầu làu bàu bực con dâu cưng của mẹ rồi". Trà vờ gọi điện vài câu về động viên mẹ chồng, gửi về sữa tẩm bổ và dầu xoa bóp cho bà, rồi báo khéo kế hoạch công tác phải kéo dài thêm 1 tháng nữa.
Đúng 3 tuần sau, cô nghe tin báo vợ chồng trẻ kia dọn khỏi nhà. Mẹ chồng cô không chịu khổ được, còn cãi nhau vì con dâu thứ không chịu góp tiền ăn. Trong cơn bực tức, bà đuổi thẳng cổ hai đứa con cưng về nhà riêng, tự mà chăm nhau. Không chăm được thì thuê giúp việc. Bà dù sao vẫn thương hai đứa cháu nhỏ, chỉ đủ sức lo cho chúng nó.
Vậy là chiến dịch thành công. Trà sung sướng, mỗi tối lại gọi điện kể khổ với mẹ chồng, than nhớ nhà, nhớ con mà công việc mãi không xong. Vài hôm cô lại gửi quà đặc sản ở tỉnh về cho bố mẹ chồng. Rồi cô nhận thưởng đột xuất, gửi thêm chục triệu về cho bà tiêu pha. Lúc này, mẹ chồng mới thấy giá trị của cô. Bà còn nhỏ nhẹ bảo: "Cố gắng xong nhiệm vụ rồi về nhanh con nhé. Con đi vắng nhà cửa loạn hết rồi".
Out Of Topic Show Konversi KodeHide Konversi Kode Show EmoticonHide Emoticon