Tôi hiện là giám đốc kế hoạch của một công ty lớn. Bên cạnh đó, ngoại hình của tôi cũng thuộc loại khá và vẫn được khen là có phong độ. Vì đặc thù công việc nên tôi thường xuyên đi công tác và tiếp xúc với nhiều cô gái trẻ, đẹp. Trong đó có một số người tìm mọi cách để chiếm lấy tim tôi nhưng chưa bao giờ tôi sa ngã.
Tôi lấy vợ được 9 năm và có với nhau 2 cô công chúa dễ thương. Vợ tôi không đẹp, không sành điệu, không chân dài, da trắng như những cô gái xung quanh tôi. Nhưng tôi yêu em bởi vẻ đẹp tâm hồn. Sống với nhau bấy nhiêu năm nhưng chưa khi nào chúng tôi cãi nhau.
Không phải vì chúng tôi không có xung đột mà vì vợ tôi biết cách nhường nhịn chồng - điều tôi không thấy ở những cô gái trẻ bây giờ. Trong bất kỳ mâu thuẫn nào, cô ấy cũng mặc tôi nổi nóng một mình, khiến tôi cảm thấy bản thân rất vô lý khi cố tình bắt nạt vợ. Đến khi tôi hết nóng, vợ tôi mới ra đòn sát thủ. Vì thế mà hầu hết các việc trong nhà, đối nội đối ngoại, tôi đều nghe lời vợ.
Để làm được điều đó, đối với tôi không phải chuyện dễ. Những cô gái bao vây tôi, cô nào cũng xinh đẹp, năng động, họ chủ động tấn công tôi với mọi hình thức, có vụng trộm, có công khai, khiến tôi bối rối né tránh.
Đến khi gần về tới nhà tôi, H bỗng ôm rịt lấy tôi và thủ thỉ vào tai tôi rằng, có món quà muốn tặng sinh nhật tôi nhưng lại để quên ở nhà riêng, tôi có thể vòng qua lấy về không? Hiểu ý H nên tôi không tỏ vẻ say nữa. Tôi nghiêm túc đẩy tay H ra và nói thẳng: “Anh đã có vợ và hai cô công chúa rồi. Vợ anh hay ghen lắm. Khi ghen là vợ anh sẽ khóc và không nói chuyện với anh. Nên anh không muốn vợ anh buồn. Em hãy tìm người nào chưa bị ràng buộc gia đình mà nói chuyện yêu đương nhé!”.
Sau khi nghe tôi nói, H vẫn cố vớt vát cười nói vài câu. Nhưng tôi nhất quyết xuống xe, bắt taxi khác để về.
Tôi không phải là một kẻ dễ bị kích thích bởi sự phù phiếm, bóng bẩy bên ngoài. Càng không phải kẻ lãng tử, gặp dịp thì chơi. Tôi không muốn vợ tôi buồn. Vì thế, sau 3 tháng, tôi điều H sang phòng truyền thông, với lý do H năng nổ nhiệt tình, hợp với công việc xã giao, giao tiếp. Mặc dù vậy, thỉnh thoảng H vẫn qua phòng kế hoạch giả vờ nói chuyện với đồng nghiệp để nhìn trộm tôi.
Cách đây 2 năm, một đối tác nữ còn trẻ ở thị trường Miền Nam chủ động xin làm tình nhân của tôi. Lần ấy tôi đi công tác ở Sài Gòn 1 tháng. Tuần cuối cùng trước khi về, cô ấy đã gọi điện mời tôi đi bar. Vì cô ấy còn mời nhiều người khác nữa nên tôi không tiện từ chối, sợ làm mất mặt khách hàng. Nhưng cả buổi tối, cô ấy ngồi sát lại gần tôi, thỏ thẻ hỏi tôi về cuộc sống hôn nhân. Cô ấy ra rất nhiều tín hiệu nhưng tôi làm ngơ, rồi cô ấy hỏi thẳng tôi có muốn cùng cô ấy hẹn hò, làm một cuộc tình vụng trộm không? Tôi chỉ cười lắc đầu, coi như cô ấy đang say nên nói đùa.
Sau khi xin làm tình nhân không được, cô ấy còn xin tôi một đứa con, có con rồi sẽ không làm phiền tôi nữa. Nhưng tôi nhất quyết không đồng ý. Tôi vẫn lấy lí do vợ tôi hay ghen lắm, nếu vợ tôi biết tôi có con bên ngoài, chắc tôi không sống được mất.
Tôi nghĩ, đàn ông nếu không tự giữ mình thì chẳng ai giữ được cả. Và lí do tôi đưa ra để từ chối họ là vợ tôi hay ghen lắm. Làm vợ đã khổ rồi, nếu cứ suốt ngày nghĩ trăm phương ngàn kế giữ chồng chẳng phải càng khổ hơn hay sao? Tôi yêu và trân trọng vợ mình nên sẽ không để vợ tôi khổ như thế.
Hạnh phúc vốn rất bé nhỏ, thay vì chia sẻ cho người ngoài, tại sao không vun đắp hết cho gia đình. Sinh mệnh con người kỳ lạ lắm, gắn bó với nhau ngoài một tờ hôn thú ra thì toàn bộ là tình cảm. Là đàn ông thay vì chiều chuộng nhân tình, sao không chiều chuộng vợ mình, người sẽ sống với những tật xấu của mình, chăm sóc cho mình suốt đời?
Out Of Topic Show Konversi KodeHide Konversi Kode Show EmoticonHide Emoticon